Tống Mạn Chi Thần Vương


Sáng hôm sau, khi Diệp Phong tỉnh dậy thì Phỉ Phỉ trở về phòng của mình. Chứng kiến đóa hoa mai màu đỏ trên tấm nệm, Diệp Phong mỉm cười. Hắn thu tấm nệm này vào không gian của mình, sau đó sửa soạn một chốc mới đi ra ngoài. Lúc này, Nhã Phi,Phỉ Phỉ cùng Mộc Lâm cũng đã rời giường từ lâu. Ba người đang chờ Diệp Phong ra để cùng ăn sáng.
“Phong? Ta còn tưởng chàng nướng đến trưa chứ!”
Thấy Diệp Phong đã đi ra, Nhã Phi không nhịn được mà trêu chọc một câu. Còn Mộc Lâm thì lại ra vẻ bất ngờ mà nhìn Phỉ Phỉ.
Mới ngày hôm qua, cậu còn có thể nhìn ra thực lực của sư mẫu mình, nhưng đến hôm nay, cậu lại không thể phát hiện được điều gì cả. Chỉ có một lý do để giải thích cho điều này, nàng đột phá.
“Nhị sư mẫu, ngài đột phá rồi ư?”
Nghe Mộc Lâm hỏi như thế, Phỉ Phỉ bỗng đỏ mặt. Nhưng nàng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà gật đầu.
“Ừm! May mắn thôi!”
Thật ra không phải may mắn gì cả, mà là do Diệp Phong. Tối hôm qua khi hai người quan hệ, nàng đã được Diệp Phong dạy cho Phượng Hoàng Quyết, nhờ đó mà cả hai song tu với nhau. Thực lực của nàng thì lại đột phá một mạch từ Đấu Sư lên đến Đấu Vương. Ngay cả nàng cũng khó tin nói gì đến người khác.
Mà Mộc Lâm nghe thấy sư mẫu nói thế thì cũng không nói gì thêm nữa, nhưng trong lòng thì cảm khái không thôi. Xem ra tư chất của sư mẫu tốt hơn mình rất nhiều a.
Từ khi Mộc Lâm đối thoại với Phỉ Phỉ, Diệp Phong cũng cảm thấy Nhã Phi đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt u oán thì cười thầm. Xem ra nàng đang ghen tị với Phỉ Phỉ, phải biết rằng tối hôm qua hắn đã phát hiện có người nghe lén, đó chính là Nhã Phi chứ không ai hết. Vậy nên khi phát hiện Phỉ Phỉ tăng thực lực, nàng nghĩ ngay đến Diệp Phong, cũng hiễu rõ “thời cơ” mà Diệp Phong từng nói là gì.
Ngẫm nghĩ mình phải làm việc đó với Diệp Phong, Nhã Phi đỏ mặt không thôi.
Mà Diệp Phong cũng không chịu được tình huống này nữa, hắn hối thúc.
“Được rồi! Đi ăn sáng!”
..................................
Xuống lầu, Diệp Phong và mọi người chọn tùy tiện một chiếc bàn rồi ngồi xuống, chỉ có Mộc Lâm là không dám ngồi cùng bàn với sư phụ mình. Thấy vậy, Diệp Phong nhíu mày quát.

“Đều là người một nhà, ngươi còn đợi ta mời ngươi sao?”
Nói giỡn? Để Diệp Phong mời mình ngồi chung, dù cho Mộc Lâm có điên cũng không dám. Hắn vội vàng ngồi vào một bên, trong khi Diệp Phong thì ngồi ở giữa hai vị mỹ nữ.
Dân số trong thành Hắc Nham cũng khá nhiều, vì thế nên những khách sạn như thế này luôn đắt khách, bây giờ chỉ mới bảy tám giờ sáng như khách khứa đã rất đông rồi. Đến mức không còn một chiếc bàn trống nào cả. Vì thế nên những người đến sau đều chỉ còn có cách chờ đợi mà thôi.
Lúc này, khi nhóm Diệp Phong chỉ mới dùng được một nữa thức ăn thì đã có hai người xuất hiện trước của quán, khiến cho Diệp Phong chú ý.
Hai người này gồm một già một trẻ, mang trên người một bộ quần áo cao quý, điểm chung của hai người là đều có một ký hiệu hình ngọn lửa ở giữa trán. Chứng kiến người trẻ đi theo phía sau người già, nét mặt rất cung kính, Diệp Phong đoán rằng người này chính là con cháu của lão già kia. Nhưng cái khiến cho Diệp Phong chú ý nhất không phải bề ngoài của họ, mà là thực lực của hai người này, người trẻ tuổi không ngờ lại là một Đấu Hoàng, trong khi lão già kia lại là Đấu Tôn đỉnh cao. Sự xuất hiện này khiến cho Diệp Phong mỉm cười đầy thâm ý.
Ở bên cạnh hắn, Nhã Phi và Phỉ Phỉ cũng phát hiện ra sự dị thường của Diệp Phong. Hai nàng nhìn theo ánh mắt của hắn thì bắt gặp hai người kia. Nhất là khi chứng kiến lão già, cả hai lại ra vẻ kinh ngạc cùng bất ngờ. Sau đó cũng mỉm cười theo Diệp Phong, xem ra sắp có một ít chuyện xảy ra rồi đây.
..............................................
Viêm Cao rất khó chịu.... Lần này cụ cố của hắn ra ngoài để săn bảo vật. Chỉ là mấy ngày trước, hắn lại chứng kiến cụ cố mang theo thương tích trở về. Khi hắn hỏi thăm là kẻ nào ra tay thì cụ cố lại tỏ vẻ sợ hãi vô cùng, không dám hé một chữ. Hắn nào biết cụ cố của hắn không chỉ sợ mà còn xấu hổ. Thua ở một người bằng tuổi chắt chít của mình, lão còn mặt mũi nào để nói cho Viêm Cao nữa chứ.
Sáng hôm nay, Viêm Cao đi theo cụ cố ra ngoài để ăn sáng rồi mới trở về Viêm tộc. Chỉ là khi hai người đến khách sạn thì phát hiện nơi đây đã đầy ắp người. Theo lẽ thường thì người ta sẽ chọn một quán cơm khác mà ăn. Nhưng Viêm Cao là ai cơ chứ? Hắn là người của Viêm tộc cao quý, sao có thể có chuyện hắn bỏ đi chỉ vì những người thường đã chiếm hết chỗ ngồi. Thế là hắn bắt đầu liếc qua một vòng để chọn chỗ, bất chấp chỗ đó có người hay không.
Rất nhanh, Viêm Cao đã chú ý đến bàn của Diệp Phong, nhìn thấy hai mỹ nữ đang ngồi ở đó, hai mắt của hắn trừng đến lồi ra. Bước nhanh đến chỗ này, hắn nhìn hai nữ nhân một cách không kiêng nể gì cả, sau đó lại dùng giọng điệu kiêu ngạo để ra lệnh ọi người.
“ha ha ha! Không ngờ ở nơi khỉ ho cò gáy này lại chứng kiến hai mỹ nữ như thế này!”
“Ta muốn ngồi bàn này! Nam nhân biến đi chỗ khác! Nữ nhân bồi ta dùng bữa thì sẽ có thưởng!”
Nghĩ đến Viêm tộc của mình, hắn làm gì sợ đắc tội bất cứ ai cơ chứ? Nhất là khi đang ở Đế Quốc Già Mã này, nơi mà chỉ cần một mình hắn là đủ xưng bá chứ nói gì đến cụ cố của mình. Vậy nên hành động của hắn không hề kiêng kỵ, vừa nói xong là ngồi ngay vào bên cạnh của Nhã Phi.
“Bành!”
Chứng kiến tình cảnh này, Mộc Lâm làm sao mà bình tĩnh được, cậu vỗ bàn một phát làm kinh động đến tất cả những người đang ngồi ở đây rồi đứng lên. Đúng lúc này, Diệp Phong lại lên tiếng ngăn cậu lại.
“Mộc Lâm! Bình tĩnh, cần gì phải nổi giận với loại người này!”

Lời của sư phụ, Mộc Lâm luôn tuân theo răm rắp. Dù có bất mãn thế nào đi nữa thì cậu cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ở bên cạnh, Viêm Cao giận đến tím cả mặt, Diệp Phong đang nói móc hắn ư? Loại người này là loại người thế nào? Đối với biểu hiện này, Diệp Phong cũng không quan tâm, mà hắn nhìn về ông lão kia rồi cười nói.
“Ngươi dạy con cháu như thế ư?”
.................................................. .
Từ lúc đầu, Viêm Bá cũng không quan tâm cháu mình làm gì mà mặc kệ hắn. Dù sao lão cũng có kiêu ngạo của mình, tuy không vô lý như Viêm Cao nhưng vẫn không phản đối ý nghĩ của người cháu này lắm. Nhưng đến khi thấy những người mà Viêm Cao đang giành chỗ ngồi, lão già này sợ đến mức hồn phi phách tán.
“Trời ạ! Sao tên ma quỷ này lại ở đây?”
Cả đời lão cũng không dám quên Diệp Phong chứ nói gì chuyện chỉ mới qua vài ngày. Lão còn nhớ như in cảnh tượng người trẻ tuổi này dọn dẹp bốn lão già bọn mình, rồi lại giết Hồn Dực như giết một con kiến. Đến hôm nay, cháu mình lại đi chọc người ta, chẳng phải là tìm chết hay sao?
Mà câu hỏi của Diệp Phong cũng đã đánh thức lão khỏi dòng suy nghĩ của mình, lão vội vàng chạy đến bên cạnh Viêm Cao rồi tát hắn một phát rụng răng.
“Hỗn láo!”
Sau đó Viêm Bá lại xách tên cháu hỗn láo này dậy rồi nói với Diệp Phong một cách cung kính.
“Tiền bối! Mong ngài tha thứ cho thằng nhóc này! Là do ta dạy bảo sai lầm!”
Giờ khắc này, Viêm Cao cảm giác như mình đang nằm mơ. Bị cụ cố cưng chìu mình nhất tát một tát không nói, điều làm hắn hoảng sợ nhất là cụ cố của hắn, một Đấu Tôn mà lại phải dùng giọng điệu thế này để nói chuyện với người thanh niên. Lúc này hắn mới biết mình chọc trúng người không nên chọc rồi, cả người trở nên mềm nhũn như không xương.
Ở đối diện, Diệp Phong nhìn chằm chằm vào Viêm Bá một hồi lâu, làm cho lão ta chảy mồ hôi ướt cả lưng, một lúc sau hắn mới mở miệng một cách bình tĩnh.
“Mạo phạm vợ của ta và ta! Ta để cho công lực của hắn rớt xuống Đấu Linh, ngươi có ý kiến gì không?”
Ai dám ý kiến gì thì kệ, riêng Viêm Bá thì không, lão đoán chắc người đang nói chuyện với mình là một cường giả Đấu Thánh, người ta không giết cháu của mình là may lắm rồi nói gì đến việc làm cho công lực rớt xuống. Vì vậy nên lão ta gật đầu như gà mổ thóc.

“Được được! Tiền bối nói đúng, hắn cũng cần bị trừng phạt như thế!”
Vừa dứt lời, lão ta tự mình chưởng vào bụng của Viêm Cao, khiến cho đấu khí của hắn thoát hết ra ngoài không còn một mảnh. Xem ra lão già này khá là mạnh tay a, Viêm Cao phải tu luyện lại từ đầu mà thôi.
Người ta cũng đã nhận lỗi, Diệp Phong cũng không muốn làm lớn hơn nữa. Hắn khoát tay nói.
“Đi đi! Ta không muốn thấy mặt hắn ở trong Đế Quốc Già Mã!”
“Vâng! Ta đi!!”
Vừa dứt lời, Viêm Bá xách Viêm Cao chạy ra ngoài rồi phóng lên bầu trời, bất chấp người dân đang trố mắt nhìn hai người.
..........................................
Sau khi rời đi thành Hắc nham một thời gian ngắn, Viêm Cao cũng đã hồi tỉnh lại, hắn nhìn cụ cố bằng ánh mắt buồn bã lẫn khó hiểu.
“Cụ cố à! Sao ngài lại sợ tên đó như thế chứ? Viêm tộc chúng ta mà phải sợ hắn sao?”
Nghe cháu chắt của mình nói như thế, Viêm Bá lại nổi giận, lão tát vào ót của hắn một phát rồi chửi.
“Đều tại ngươi, cái tên hỗn láo này! Ngươi phải xem ở đây là nơi nào! Người đó là ai!”
“Ta nói cho ngươi biết! Hắn ta chỉ dùng một chiêu là đánh bại ta cùng ba người không thua gì ta rồi đấy! Nếu không phải hắn tha mạng thì ta còn ở đây với ngươi sao?”
Viêm Bá cũng không kể chuyện của Hồn Dực ra, dù sao thì Hồn tộc là kẻ thù chung của các tộc còn lại nên lão không có ý định lan truyền tin tức này ra ngoài. Bản thân lão còn mừng không hết nữa là, hơi đâu mà lo chuyện đó.
“Hả??? Lợi hại đến thế?”
Nghe Viêm Bá kể lại mọi chuyện, Viêm Cao trố mắt líu lưỡi. Hắn cứ tưởng Diệp Phong là một thành viên nòng cốt của một trong sáu tộc còn lại cơ chứ, ai ngờ bản thân kẻ này lại mạnh đến thế. Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn bất mãn.
“Mạnh thì đã sao? Trong tộc chúng ta cũng không thiếu người mạnh hơn hắn!”
“Chát!”
Lại một cái tát đánh vào ót của Viêm Cao, Viêm Bá lại dùng giọng điệu dạy bảo hắn.

“Nói ngươi quá lỗ mãng là đúng! Nên biết ở đây không phải là Trung Châu, bộ tộc chúng ta không phân bố nhiều nhân viên tình báo ở nơi này! Nếu ngươi chọc tên kia để hắn giết hai người chúng ta thì ai sẽ nói cho bộ tộc? Chẳng phải chúng ta chết oan ư? Mà bộ tộc cũng chưa chắc sẽ vì chúng ta mà đắc tội một người có thực lực thế này!”
Nghe Viêm Bá dạy bảo như thế, Viêm Cao cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn có vẻ như đã hấp thu lời giáo huấn của cụ cố mình.
Chứng kiến cháu mình chịu tiếp thu như thế, Viêm Bá cũng không nổi giận nữa mà mỉm cười hài lòng. Lão ta lại nói.
“Sau khi về Viêm tộc thì ngươi tập trung tu luyện cho ta! Chờ đến khi đột phá đến Đấu Tông thì mới được ra ngoài! Chuyện hủy bỏ công lực này cũng không phải là xấu đối với ngươi!”
“Vâng!”
.........................................
Nói về bọn người Diệp Phong, sau khi sự việc của Viêm Cao xảy ra, mọi người cũng không có hứng ăn nữa rồi. Hắn thanh toán tiền xong rồi đi ra ngoài. Lúc này, Nhã Phi liền hỏi hắn.
“Chàng định đi đâu?”
Không cần suy nghĩ, Diệp Phong lên tiếng.
“Đi công hội Luyện dược sư thôi! Ta định đăng ký thành một luyện dược sư tàm tạm, lúc đó chúng ta sẽ gặp ít phiền toái hơn!”
Nghe thấy lời này của hắn, Nhã Phi bỗng nhảy dựng lên.
“Ngươi còn chưa đăng ký luyện dược sư nữa sao?”
Không thể trách nàng phản ứng như thế này, phải biết rằng đan dược hắn luyện ra có đẳng cấp rất cao. Nhất là Thăng Hoàng Đan, ít nhất là lục phẩm, vốn là Nhã Phi vẫn tò mò vì sao chưa nghe danh tiếng của Diệp Phong bao giờ đấy, đến giờ nàng mới biết được một Luyện Dược Sư lục phẩm như hắn lại chưa hề đăng ký đẳng cấp một lần nào. Điều này quả thật quá là khó tin rồi.
Còn Phỉ Phỉ cùng Mộc Lâm thì không phản ứng nhiều như nàng. Cả hai đều là những người sống cách biệt với thế giới bên ngoài nên không biết nhiều thông tin lắm, hai người chỉ cần biết Diệp Phong là Luyện Dược Sư là đủ rồi.
Đối với phản ứng của Nhã Phi, Diệp Phong cũng không trách lắm, hắn mỉm cười nói.
“Là do ta lười mà thôi. Giờ ta phải mang theo hai vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành thế này, nếu không có một danh hiệu Luyện Dược Sư để hù người thì có lẽ ta sẽ bị đám nam nhân xé xác mất!”
“Phì!!”
Lời nói của hắn khiến cho hai nữ nhân bật cười. Càng nàng hiểu rõ, người xé xác Diệp Phong được còn chưa xuất hiện đây này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui