Thời gian Diệp Phong rời khỏi nhà của Tiêu Viêm để đi xuyên qua ma thú sơn mạch đã hơn một năm rồi, trên đoạn đường này, hắn đã thu được hai vị mỹ nữ là Nhã Phi và Phỉ Phỉ, cùng với một tên đệ tử không tệ là Mộc Lâm. Không những thế, hắn còn làm quen với vị viện trưởng thần bí của học viên Già Nam, được mời làm hộ pháp của học viện này.
Sống trong sơn mạch một năm, trừ Diệp Phong ra thì ai cũng có bước tiến lớn trên phương diện thực lực. Nhã Phi đã đột phá từ Đấu Giả Nhất Tinh đến Ngũ Tinh, Phỉ Phỉ còn mạnh hơn, từ Đấu Sư Ngũ Tinh lên Đấu Sư Cửu Tinh.
Nói đến nhanh nhất thì phải là Mộc Lâm rồi, cậu phát triển từ một người chưa đạt đến Đấu Giả trở thành một Đấu Giả Cửu Tinh, chỉ cần đủ Đấu Khí là nhảy lên Đấu Sư ngay mà thôi.
Mang tiếng là sư mẫu nhưng tiến bộ còn chậm hơn cả đệ tử mình, Nhã Phi và Phỉ Phỉ cũng có một tí xấu hổ. Không phải do tư chất của hai nàng tệ hơn cả Mộc Lâm, mà do hai người không có công pháp tốt như Mộc Lâm. Chưa kể Diệp Phong lại cưng chìu hai người vô cùng, thỉnh thoảng mới cho cả hai đánh giết ma thú để làm quen với thực lực sau khi đột phá, còn lại đều dành cho Mộc Lâm tập luyện cả. Nhưng hai nàng không trách Diệp Phong, Nhã Phi vốn không thích đánh đánh giết giết, mà Phỉ Phỉ lại sống trong rừng núi từ bé đến lớn, nàng rất chán với việc chiến đấu với ma thú rồi.
Còn về vấn đề công pháp, Diệp Phong chỉ nói một câu làm cho hai nàng vừa mong đợi lại vừa tức tối.
“Thời cơ chưa tới.... Các nàng đừng lo, sẽ có một ngày hai nàng vượt xa Mộc Lâm!”
.................................................. ..........
“Sư phụ! Chúng ta sắp đến thành trì rồi!”
Nhìn thấy tòa thành ngày càng gần, Mộc Lâm hưng phấn hô lên với vị sư phụ đang ngồi trên tay lái.
Phải nói rằng càng ngày cậu càng sùng bái vị sư phụ này rồi, sư phụ không có gì là không làm được. Đôi khi hắn lại mang ra những món vật phẩm mà cả đại lục cũng chưa có người thấy
Ngay khi mọi người vừa rời khỏi sơn mạch, sư phụ đã đem ra một “chiếc xe việt dã” để mọi người đỡ phải cuốc bộ rồi. Không ngờ rằng cái gọi là xe việt dã này lại nhanh hơn xe ngựa rất nhiều, chạy từ ma thú sơn mạch đến thành Hắc Nham chỉ mất một giờ mà thôi, còn nhanh hơn cả một vị Đấu Vương nữa ấy chứ.
Thật ra thì cái xe này cũng chỉ là do Diệp Phong hứng thú trong nhất thời mà thôi, đấy là hắn nghĩ cho Nhã Phi và Phỉ Phỉ, là nữ nhân, ai lại không sợ đen da do đi bộ trên sa mạc cơ chứ. Thế là chiếc xe việt dã chạy bằng Thủy Năng đầu tiên của đại lục Đấu Khí đã xuất hiện, còn tương lai có ai sáng chế ra nó không thì để nói sau.
Lần đầu tiên chứng kiến thứ này, ba người đều tò mò không thôi, cả ba cũng từng yêu cầu Diệp Phong dạy bọn họ cách sử dụng, chỉ là cả ba đều không có tài lái xe gì cả. Diệp Phong dạy cỡ nào cũng không được. Hắn tưởng tượng, nếu ba người này mà đến hiện đại thì sẽ thành sát thủ xa lộ cho xem.
................................................
Mục tiêu đầu tiên của mọi người là thành Hắc Nham, ai bảo tòa thành này gần ma thú sơn mạch đâu này. Nghe thấy lời của Mộc Lâm, chứng kiến toàn thành từ phía xa, Diệp Phong liền dừng xe khi còn cách cửa thành một km. Không thể để cho nhiều người nhìn thấy chiếc xe được, Diệp Phong cũng không thích tìm phiền toái cho lắm.
Một km cũng không dài, mọi người chỉ đi bộ một hồi là đến. Ngay khi bốn người đến cửa thành thì đã gây sự chú ý của mọi người. Cũng phải thôi, một nam nhân đẹp trai mang khí chất cao quý, hai nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, dù hai nàng đã che mặt những không thể giấu được điều này, còn lại một cậu bé thì thành thục bình tĩnh, tổ đội thế này quả thật quá khó tìm. Nhất là hai nữ nhân kia lại khiến cho cánh đàn ông xung quanh chảy nước miếng không thôi, để ọi người nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt ghen tị, hâm mộ cùng kính nể.
Quả thật Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ quá xinh đẹp rồi, người xưa đều nói “hồng nhan họa thủy” là không sai. Diệp Phong nhanh chóng xác nhận độ chính xác của câu nói này.
“Nam nhân 1 kim tệ, nữ nhân 1000 kim tệ!”
Khi bốn người đến cửa thành nộp thuế, vì ghen tị Diệp Phong và thèm thuồng Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ, hai tên thủ thành lập tức chém giá thuế với Diệp Phong. Gặp tình huống này, Diệp Phong hơi nhíu mày, hắn chỉ về những người phía trước rồi nói.
“Những người kia đều trả một kim tệ! Tại sao chúng ta lại khác?”
Hai tên thủ thành cũng rất hối hận rồi, hai người này chỉ một phút trầm mê vào sắc đẹp của Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ nên mới lỡ miệng. Sau đó phát hiện khí chất, trang bị của bốn người này đều rất cao quý nên bắt đầu sợ hãi. Đến khi nghe Diệp Phong chất vấn, bọn họ đều khó xử, không biết làm thế nào. Xung quanh đây có rất nhiều người, chẳng lẽ bảo hai người bọn họ xin lỗi? Điều này rất mất mặt. Vậy nên cả hai chỉ còn cách đâm lao thì phải theo lao.
“Những nữ nhân kia sao có thể so với hai người này? Nếu ngươi tiếc tiền thì đừng vào thành!”
Giọng nói thì cứng rắn, nhưng ý nghĩa trong câu nói đã trở thành một lời khen, nịnh nọt để lấy lòng.
Diệp Phong cũng đã bắt được tia bối rối trong mắt hai người, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện chỉ vì thế này nên lấy ra hai thẻ kim tệ để chưa cho hai tên thủ thành.
“hai ngàn kim kệ đây! Hừ!”
“Chúng ta đi thôi!”
Vừa vào trong thành, hoàn cảnh xung quanh thay đổi rất nhanh. Đi ra khỏi thông đạo tối tăm của tường thành, những âm thanh ồn ào náo nhiệt bắt đầu vang lên bên tai của mọi người. Vốn sống trong sơn mạch âm u, yên tĩnh, mọi người cũng khá là không quen với tình trạng này. Có lẽ cần dành ra một thời gian để làm quen thôi.
Mãi đến lúc này, Nhã Phi kề mặt vào sát tai của Diệp Phong rồi nói ra nghi hoặc của mình.
“Chàng bị sao thế?”
“Sao là sao?”Diệp Phong nghi hoặc.
“Còn giả vờ à? ta biết rõ chàng là người không chịu được thiệt thòi, vậy mà lại hào phóng đến mức cho hai kẻ đó hai ngàn kim tệ? Ta không tin là chàng dễ tính như thế!”
Nghe nàng hỏi như thế, Diệp Phong hiện lên vẻ giảo hoạt. Hắn mỉm cười rồi trả lời một cách thần bí.
“Ăn tiền của ta dễ thế sao? Ta bảo đảm với nàng, từ nay hai tên đó không dám làm trò này nữa. Có khi lại tìm chúng ta để trả tiền cũng nên!”
Vào lúc nãy, Diệp Phong đã lén ra tay với hai người này. Tuy nhiên hai người bọn họ không làm gì quá mức nên hắn chỉ cảnh cáo một lần mà thôi. Đó là gieo vào đầu họ một cái ảo thuật, để đêm nay hai người đó sẽ gặp phải ác mộng chân thật nhất. Khiến cho cả hai sợ đến tè ra quần mới thôi. Đấy chính là hậu quả của việc ăn gian với Diệp Phong a.
Tuy Diệp Phong rất giàu, lại rất hào phóng, rộng rãi, nhưng đó là dành cho những người mà hắn cảm thấy họ tốt. Còn loại người như hai tên canh cổng lúc nãy thì đừng mơ chiếm tiền tài của hắn mà không có chuyện gì.
Diệp Phong đã nói như thế, Nhã Phi cũng không biết hỏi cái gì nữa, lần này đến lượt Phỉ Phỉ chất vấn Diệp Phong.
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây? Trời cũng đã lờ mờ tối rồi?”
Vấn đề này đã được Diệp Phong suy xét rồi, hắn nhanh chóng quyết định.
“Tìm một khách sạn ngủ qua đêm, sáng mai lại tính tiếp!”
............................................
Rất nhanh, nhóm người Diệp Phong đã tìm được một khánh sạn khá tốt, bốn người thuê bốn căn phòng sang trọng nhất để qua đêm.
Một đêm này, Diệp Phong không ngủ, hắn để cho thần thức của mình chìm vào trong Không Gian Sinh Tồn, quan sát những nữ nhân của mình cho thỏa lòng nhớ thương. Nói ra cũng may, lần vào thế giới Gundam, Diệp Phong lại mang đi tất cả nữ nhân của mình nên tránh được tình trạng có người phải chờ đợi bọn hắn mấy năm ở phó bản chính.
“Cạch!!!”
Chợt một âm thanh vang lên làm cho Diệp Phong hồi phục tinh thần lại, hắn nhìn đến phía cánh cửa thì phát hiện Phỉ Phỉ đang bước vào. Trên mặt nàng còn nổi lên hai đóa mây hồng quyến rũ. Đợi cho nàng đi đến bên cạnh, Diệp Phong để cho nàng ngồi lên trên đùi mình rồi hôn lấy hai má nàng và hỏi.
“Sao thế?”
Dù đã nhìn khuôn mặt anh tuấn của Diệp Phong trong khoảng cách này nhiều lần rồi, nhưng Phỉ Phỉ vẫn có chút mê luyền. Nàng mở đôi môi chín mọng của mình, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
“Phong! Ta muốn làm một nữ nhân thật sự của chàng!”
“Ách!!”
Nghe thấy nàng nói như thế, Diệp Phong sửng sốt một chút, hắn không ngờ rằng Phỉ Phỉ lại đưa ra đề nghị này. Không phải hắn không muốn thế, mà thời gian trước, mọi người đều sinh sống trong rừng, Diệp Phong không thể lấy đi trinh tiết của nàng trong hoàn cảnh đó a. Hai nàng cũng hiểu rõ tâm ý của hắn nên không nói gì, nhưng hắn cũng không ngờ là Phỉ Phỉ lại chủ động đến thế.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Phỉ Phỉ, Diệp Phong bỗng hỏi.
“Ta còn có Nhã Phi, nàng không ngại sao?”
Đối với vấn đề này, Phỉ Phỉ không hề có ý phản đối nào, nàng giảng giải. Bà nội đã nói “Ngươi nam nhân nào cũng có giấc mộng một chồng nhiều vợ, tam thê tứ thiếp. Nhưng không phải ai cũng có bản lĩnh để được như thế........!”.
“Dừng dừng dừng......!”
Diệp Phong bó tay rồi, không biết bà nội của Phỉ Phỉ giáo dục nàng như thế nào mới được tình trạng này, nhưng Diệp Phong không muốn Phỉ Phỉ quá dựa dẫm vào những lời nói đó. Hắn muốn biết ý nghĩ thật sự của nàng cơ.
“Ta muốn biết nàng đang nghĩ gì cơ? Không phải là hỏi bà nội nàng giáo dục cái gì!”
Phỉ Phỉ nghĩ một chút, sau đó cắn môi và nói một cách kiên định.
“Ta yêu chàng! Ta không quan tâm chàng có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần chàng đừng ghét bỏ ta là được. Đâu thể trách ai được, ai bảo chàng quá xuất sắc đến mức hoàn hảo, cô gái nào có thể thoát khỏi chàng cơ chứ?”
Lời của nàng không lớn, nhưng lại mang theo ý kiên định đến không ngờ, khiến cho Diệp Phong và một người nghe lén ngoài cửa cảm động không thôi. Nhìn Phỉ Phỉ đang nhìn mình bằng ánh mắt yêu thương, Diệp Phong quyết định.
“Có những lời này của nàng là được rồi! Sau đêm nay, nàng sẽ là người của Diệp Phong ta, dù kiếp này hay kiếp sau cũng phải là của ta!”
Nói ra một lời bá đạo đó, Diệp Phong liền cúi đầu, hôn lấy đôi môi chín mọng kia.
Nhất thời cả căn phòng trở nên vô cùng kiều diễm. Một lát sau, một tiếng hét vang lên, sau đó lại là những tiếng rên rĩ, hít thở nóng bỏng khiến cho người ta đỏ mặt. Cũng may Diệp Phong đã bố trí một trận pháp cách âm ở ngoài căn phòng, nếu không thì tất cả những người ở đây đều nghe thấy cả rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...