Tống Mạn Chi Thần Vương


Thật ra thì Diệp Phong không phải bị trận thế này hù đến mức sợ hãi cứng cả người. Mà hắn đang lâm vào bất ngờ nên quên cả việc diễn ra ở xung quanh.
Không thể ngờ rằng thanh kiếm gãy kia chính là một nửa của Hỗn Độn Kiếm. Hàng tỷ năm trước, Hư Vô Kiếm và Hỗn Độn Kiếm đều có khí linh của mình, cả hai là kẻ thù truyền kiếp của nhau, thường xuyên va chạm lẫn đối kháng. Rồi cũng đến một ngày, hai thanh kiếm đã quyết sống mái, trận chiến kéo dài mấy ngàn năm mới đi đến kết thúc là cả hai đều đồng quy vu tận. Hỗn Độn Kiếm và Hư Vô Kiếm đều bị vỡ đôi, khí linh của chúng cũng tan biến, một nửa của hai thanh kiếm đều bị đánh bay đi mất tung tích, còn phần còn lại của cả hai lại kết hợp với nhau, tạo ra Hỗn Độn Hư Vô mà Diệp Phong đang dùng.
Ngay khi Diệp Phong thấy được thanh kiếm gãy thì một phần tàn niệm trong Hỗn Độn Hư Vô đã tan biến, hòa vào trong trí nhớ của hắn. Làm cho hắn biết được rằng nếu hắn mà tìm được hai phần còn lại của Hỗn Độn Hư Vô thì sẽ tạo ra một vũ khí mạnh nhất, bá đạo nhất, chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi. Giống như thanh kiếm gãy kia là một phần của Hỗn Độn Kiếm, Diệp Phong vừa lấy được nó thì Hỗn Độn Hư Vô đã tự động dung hợp với thanh kiếm gãy này, quá trình dung hợp diễn ra đến bao lâu thì Diệp Phong không biết, chỉ là trong thời gian này, hắn sẽ không thể sử dụng Hỗn Độn Hư Vô rồi.
“Diệp Phong!!!”
“Sư phụ!!!”
Tiếng hét của hai nữ nhân cùng Mộc Lâm đã khiến cho Diệp Phong tỉnh lại, nhìn lại tình cảnh vào lúc này. Đối với bốn tên Đấu Tôn đỉnh cao đang dùng hết sức để tấn công mình, trong đầu của Diệp Phong diễn ra vô số cách đếu phó với tình huống này.
Thần La Thiên Chinh? Rất tốt, nhưng sát thương của nó chỉ là lực đẩy cực mạnh mà thôi, chưa đủ để đánh bại bốn kẻ có thể bay lượn trên không.
Vô Ảnh Kiếm? Diệp Phong không muốn giết bốn tên này, dùng chiêu này quả thật là dùng dao mổ trâu chọc tiết gà.
Già Thiên Thủ? Phá thiên Kiếm Pháp? Đừng đùa, bọn họ còn chưa đủ tư cách để Diệp Phong phải dùng hai chiêu này.

...............
Cuối cùng Diệp Phong quyết định ra cách đối phó rồi, mục tiêu của hắn là làm cho bốn kẻ này trọng thương mà thôi, dù sao cũng chưa có mối thù đến mức phải giết người cả.
Nghĩ xong, Diệp Phong lập tức cử động. Đối với người dùng lửa, Diệp Phong đấm một quyền mang theo luồng khí lạnh kinh hồn, khiến cho cả người của hắn đóng băng, ngay cả lửa cũng không thoát khỏi tình trạng đó.
Với người sử dụng linh hồn, Diệp Phong không thèm phòng thủ, một hỏa nhân có hình dáng của Diệp Phong bỗng ngưng tụ trước lão ta rồi đá một cước.
Sau đó Diệp Phong lại đấm một quyền đối chọi với Cổ Sơn, phá nát toàn bộ khí thế của lão rồi đập nát luôn cánh tay đó.
Cuối cùng là người tỏa ra khí tức độc ác, Diệp Phong rất có phản cảm với hắn nên ra tay nặng hơn những kẻ khác nhiều.
Bốn đòn được Diệp Phong sử dụng bằng tốc độ không tưởng, làm cho Mang Thiên Xích đang nhìn cũng cảm thấy hoa mắt, giống như ông thấy được Diệp Phong phân thân làm bốn người để tấn công vậy.
Mà lúc này, hiệu quả của các đòn tấn công cũng đã xuất hiện rồi. Cả bốn lão già đều cảm thấy một luồng lực lượng không thể chống cự đập lên người của mình, khiến cho cả bốn đều bị bắn thẳng xuống sơn mạch, miệng hộc ra mấy ngụm máu tươi. Trong khi đó, Diệp Phong nhìn thảm trạng của những người này bắng ánh mắt lạnh lùng cùng khinh thường, tà áo của hắn tung bay giữa bầu trời, trông giống như một vị chiến thần bất khả chiến bại.
Va chạm của bốn lão già với mặt đất khiến cho cả sơn mạch không ngừng run rẩy. Chấn động khiến cho Nhã Phi, Phỉ Phỉ, cùng Mộc Lâm hoàn hồn từ bốn đòn trả đũa của Diệp Phong, nhìn hắn, ba người không thể che giấu được ánh mắt sùng bái của mình. Điểm khác nhau chính là trong mắt của Phỉ Phỉ và Nhã Phi còn mang thêm vẻ yêu thương cuồng nhiệt.

Trên bầu trời, thấy thảm cảnh của bốn người không thua gì mình, Mang Thiên Xích nuốt một ngụm nước bọt, hắn thật sự muốn hét lên “Thiên lý ở đâu? Sao người trẻ tuổi này lại có thực lực như thế a?”.
Bốn lão già bị Diệp Phong đánh bại thì đã cảm thấy bất lực rồi. Người ta đánh bại mình mà còn tỏ ra nhẹ nhõm như thế, chứng tỏ hắn còn chưa dùng toàn lực. Thằng ngu nào dám chống cự nữa cơ chứ.
Nhưng đáng buồn là trên đời này vẫn còn những người ngu ngốc như thế. Đó chính là lão già tỏa ra khí tức tà ác và huyết khí, lão ta chính là người bị thương nặng nhất. Bị Diệp Phong đánh bại, lão chẳng những không phục mà lại liếc nhìn về ba người Nhã Phi bằng ánh mắt oán độc. Hắn ta nghĩ thầm trong đầu.
“Dù ta giết ngươi không được thì còn có thể giết bọn chúng!”
Nghĩ như thế, lão ta thiêu đốt cả sinh mệnh của mình, phóng thẳng về phía Nhã Phi khi bọn họ không phản ứng kịp. Đồng thời, lão ta cũng hét lên.
“Ngươi mạnh hơn ta thì thế nào? Giỏi thì cứu bọn chúng đi!”
Diệp Phong không ngờ chuyện này sẽ xảy ra. Hắn rõ ràng đã nương tay, tha mạng cho bọn họ, vậy mà lại có một tên hèn hạ như thế, ra tay với cả những người còn chưa đạt đến Đấu Linh. Nhất thời, Diệp Phong nổi giận rồi, toàn bộ sát khí của hắn tỏa ra bao trùm cả sơn mạch.
“NGƯƠI MUỐN CHẾT!!!!”
Vừa cảm nhận được nguồn sát khí đáng sợ này, lão già kia sợ đến mức hồn phi phách tán. Nhưng hắn không hề dừng lại mà còn tăng tốc. Đúng vào lúc Diệp Phong muốn giết lão, một người đã ra tay trước rồi.
“Hồn Dực, ngươi quá bỉ ổi rồi!”

Là Mang Thiên Xích, tuy ông vẫn tập trung vào Diệp Phong từ nãy đến giờ nhưng vẫn không quên lời nhờ vả của Diệp Phong vào lúc đầu. Thấy được Hồn Dực lại ra tay với nhóm người Nhã Phi, ông cũng lập tức chặn đường.
“Mang Thiên Xích! Không muốn chết thì cút ra!”
Xác định rằng Diệp Phong sẽ không tha ình, Hồn Dực cũng không tiếc bất cứ giá nào để kéo theo vài người chết chung rồi. Lão ta dùng toàn lực của mình để tấn công về phía trước.
Mà cả người của Mang Thiên Xích cũng xuất hiện từng tia sấm sét để chống đối với đòn này.
“Ầm!”
Thế nhưng đòn tấn công của Hồn Dực không phải bình thường, đấy là do lão thiêu đốt sinh mệnh của mình để phát ra, dù là Mang Thiên Xích cũng phải chật vật. Chỉ thấy sau khi ngăn cản chiêu này, hai tay của Mang Thiên Xích đã xụi lơ, khó có thể cử động, khóe miệng của ông cũng đã chảy ra một tia máu.
Không dừng lại ở đó, thấy Mang Thiên Xích đã bất lực, Hồn Dực lại định dùng đòn cuối, kéo theo tất cả xuống địa ngục. Trong khi Mang Thiên Xích vẫn giữ vững ở tại chỗ, quyết chặn lão cho bằng được.
Đột nhiên, ngay khi Hồn Dực định xuất chiêu, cả người lão bỗng cứng lại, một lực hút khổng lồ phát ra từ tay của Diệp Phong đã kéo lão trở về bên cạnh hắn. Nắm lấy cổ của lão, Diệp Phong gằn giọng.
“Uổng cho ngươi là một Đấu Tôn, còn dám ra tay với tiểu bối! Ngươi.... chết được rồi!”
Vừa dứt lời, hàng trăm thanh kiếm bỗng mọc ra từ cơ thể của Hồn Dực, không cho lão gào thét một câu nào, Diệp Phong đã dùng sức, bóp nát toàn thân của lão như bóp thủy tinh.

“Bang!!!”
Lao xao lao xao.
Nhìn những mảnh vụn của Hồn Dực đã hóa thành thủy tinh rồi rơi lả tả xuống đất, ba lão già còn lại sợ đến mức mặt trắng bệch. Ba ngươi cố gắng gượng dậy, cúi người nói với Diệp Phong.
“Tiền bối..... Mong ngài tha mạng!”
“Hừ! Cút đi!”
Lúc này Diệp Phong còn đang tức giận, không thèm liếc bọn họ một lần, hắn hừ lạnh. Ba người kia giống như được đại xá, vội vàng chạy mất tăm, để lại Diệp Phong, Mang Thiên Xích cùng Nhã Phi,Phỉ Phỉ, Mộc Lâm còn đang hoảng sợ.
“Viu!”
Cả người Diệp Phong chớp lên, sau đó xuất hiện ở trước mặt của Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ, hắn áy náy.
“Xin lỗi! Làm cho các nàng hoảng sợ!!!”
“Oa! Diệp Phong!!!”
Lúc này, Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ mới thoát khỏi nỗi khiếp sợ khi đối mặt với Hồn Dực. Cả hai nàng nhào vào ngực của hắn mà khóc. Diệp Phong thì vỗ về các nàng liên tục, trong lòng hối hận không thôi. May mà các nàng còn chưa gặp chuyện gì, nếu không hắn sẽ phải ân hận suốt đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui