“Nhân loại! Ta đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy!!! Chỉ cầu ngươi đừng hại con của ta!”
Bị uy áp của Diệp Phong ép đến mức nằm trên mặt đất, liếc nhìn con của mình cũng đang ở bên cạnh, ánh mắt lóe lên tia yêu thương, Tử Tinh Dực Sư Vương nói một cách bi tráng xen lẫn cầu khẩn. Thật không ngờ, một Thú Hoàng như nó lại chịu tình cảnh này, tùy ý để cho người khác chém giết mà không có một chút phản kháng nào. Như vì con của mình, nó không thể không cúi đầu.
Diệp Phong cũng ấn tượng, cứ tưởng con Tử Tinh Dực Sư Vương kiêu ngạo này sẽ mắng chửi mình tiếp chứ, ai ngờ nó lại cầu mình tha cho con nó. Trong nhất thời, Diệp Phong bị tình thương con của nó ảnh hưởng. Vân Vận ở một bên cũng có một chút cảm động, nhưng nàng không thể nói gì, đây là chuyện của Diệp Phong, huống gì cả hai chỉ mới gặp nhau mà thôi, Diệp Phong không hại nàng là may lắm rồi.
“Này! Ta không có ác độc đến thế, chẳng lẽ trong mắt ngươi nhân loại luôn là như thế sao?”
Nhíu mày nhìn Tử Tinh Dực Sư Vương, Diệp Phong cười khổ.
Chỉ là Tử Tinh Dực Sư Vương lại giống như không thấy biểu hiện của hắn, trong mắt hiện lên vẻ cừu hận.
“Nhân loại bọn ngươi luôn muốn giết bọn ta để cướp bảo vật, hoặc bắt bọn ta làm ma sủng, không phải sao?”
Tử Tinh Dực Sư Vương nói đúng, nhưng Diệp Phong lại là ngoại lệ, ít nhất thì hắn không hề hứng thú với con sư tử này. Nhìn Tử Tinh Dực Sư Vương mẹ và con, rồi nghĩ đến Mộc Lâm, Diệp Phong lập tức nói ra ý định của mình.
“Thế này đi! Hai mẹ con các ngươi ký khế ước bình đẳng với đệ tử ta, trở thành trợ thủ cho hắn, bảo vệ hắn khi ta không ở bên cạnh!”
Vân Vận sững sốt, không ngờ Diệp Phong lại đưa ra yêu cầu này. Nếu là nàng, nàng chưa chắc sẽ đưa con Thú Hoàng này cho đệ tử mình, nói gì đến cả hai con. Hỡn nữa hắn lại còn chủ động đề nghị sử dụng khế ước bình đẳng, phải biết rằng khế ước này không hề khắt khe như khế ước chủ tớ, chỉ cần một trong hai người hại nhau thì sẽ bị khế ước cắn trả, dù là đệ tử của hắn hay Tử Tinh Dực Sư Vương đều như nhau, có quyền phản đối yêu cầu của nhau. Trong khi đó thì khế ước chủ tớ lại ép buộc Tử Tinh Dực Sư Vương tuân lệnh của chủ nhân, chủ nhân sẽ không cần lo lắng ma thú không nghe lời.
Đương nhiên Diệp Phong biết điều này, nhưng hắn có lý do của mình. Bình thường thì mọi người thường ký kết khế ước chủ tớ với ma thú khi còn trong trứng, sau đó lại chăm sóc nó ân cần, khiến a thú nghĩ hắn là người thân thiết nhất, có thể liều mạng để bảo vệ hắn. Còn nếu hắn cưỡng ép Tử Tinh Dực Sư Vương đã trưởng thành ký khế ước thì sẽ tạo ra tổn thương đối với linh hồn của nó, khiến thực lực của nó giảm mạnh. Vậy nên khế ước bình đẳng là thích hợp nhất trong trường hợp này. Chưa kể hắn không muốn Mộc Lâm quá lệ thuộc vào trợ thủ giống như nó.
“Đệ tử???”
Nghe Diệp Phong nói vậy, Tử Tinh Dực Sư Vương hơi liếc nhìn về vị trí của nhóm người Mộc Lâm. Sau đó hắn phản đối mãnh liệt:
“Không bao giờ! Một Thú Hoàng như ta sao có thể làm trợ thủ ột tên Đấu Giả, ta chỉ chấp nhận phục tùng cường giả mà thôi!”
Vân Vận và Diệp Phong có thể nghe thấy thâm ý trong lời nói của nó. Nếu muốn ký khế ước, thì chỉ có Diệp Phong và nàng mới có tư cách này. Không hề bất ngờ khi nghe thấy lời nói này, Diệp Phong dùng ngón tay gãi cằm mà suy nghĩ.
“Được rồi! Vậy nàng là một Đấu Hoàng, ngươi tạm thời hãy ký khế ước bình đẳng với nàng, còn con của ngươi sẽ đi theo đệ tử ta.”
Vân Vận giật mình, không hề hiểu mục đích của Diệp Phong là gì. Còn Tử Tinh Dực Sư Vương thì nhìn Vân Vận một lần, giọng nói vẫn còn chút khó chịu.
“Nàng thì có thể miễn cưỡng đạt yêu cầu! Nhưng mà.....!!!”
Quả thật thì yêu cầu của Diệp Phong cũng hơi khó, ép một Thú Hoàng đi theo một nhân loại dù người đó có thực lực thua mình dù chỉ một chút, nhưng điều này vẫn làm cho nó cảm thấy xấu hổ.
“Ta không bảo ngươi đi theo nàng mãi mãi! Chỉ cần vài năm mà thôi, đợi đệ tử ta trở nên mạnh mẽ thì ngươi sẽ trở về bên cạnh hắn, mẹ còn đoàn tụ!”
Dừng một chút, Diệp Phong lại dụ dỗ Tử Tinh Dực Sư Vương bằng một giọng nói mê hoặc.
“Nếu hai mẹ con các ngươi làm tốt, ta còn có thể cho các ngươi hai viên Hóa Hình Đan! Còn có thể........!”
Nói đến đây, Diệp Phong cũng không thể cho Vân Vận nghe được vấn đề này, mà truyền âm vào đầu của Tử Tinh Dực Sư Vương, khiến cho nó sợ đến nhảy dựng, không kìm chế được mà hét.
“Cái gì? ngài nói là sự thật!”
Trong giọng nói mang nét mừng rỡ như điên cùng khó mà tin tưởng. Biểu hiện của nó làm cho Vân Vận nghi hoặc không thôi. Dù Hóa Hình Đan rất quý hiếm, nhưng cũng không thể làm ột Thú Hoàng phản ứng đến thế, thậm chí còn gọi Diệp Phong thành “ngài”. Nghĩ đến môi của Diệp Phong vừa mới mấp máy, lòng hiếu kỳ của Vân Vận bỗng tăng lên rất nhiều, không hiểu hai tên này đang nói chuyện gì mà làm vẻ bí mật như thế.
“Đúng! Chỉ cần các ngươi làm cho ta thỏa mãn!”
Khó mà tin là, Tử Tinh Dực Sư Vương lại gật đầu như gà mổ thóc, miệng không ngừng khẳng định.
“Ngài yên tâm! Dù không cần khế ước, ta cũng sẽ bảo vệ nữ nhân này thật tốt, chờ đến ngày hẹn!”
“Ha ha ha ha! Tốt! Vậy thì Vân tông chủ, hy vọng ngài chăm sóc con Tử Tinh Dực Sư Vương này giúp ta rồi!”
Gật đầu, Vân Vận nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt phức tạp, hiếu kỳ cùng với cảm kích. Tuy nghi ngờ Diệp Phong có ý đồ với mình, nhưng có một Thú Hoàng làm trợ thủ khiến cho nàng mừng rỡ vô cùng, khiến cho nàng mặc kệ ý đồ của Diệp Phong là gì. Dù sao thì hắn cũng không có ý hại nàng, nếu có thì với thực lực khó lường của hắn, nàng cũng không thể phản kháng chút nào.
..................................
Ma thú Sơn Mạch, một nơi vô cùng nguy hiểm của đại lục Đấu Khí, dù là một cường giả Đấu Hoàng cũng không dám xông vào trong đó mà không có chuẩn bị gì. Vậy mà lúc này, có bốn người đang băng xuyên qua nó, không hề ý thức được nguy hiểm mà lại còn ra vẻ giống như đi tản bộ vậy.
Nhìn lại nhóm người kia, hai người nữ nhân đang ngồi trên lưng một con ma thú còn nhỏ, trong khi người nam nhân đi song song với các nàng. Người nhỏ tuổi nhất là một cậu bé thì đi theo phía sau bọn họ, dáng vẻ cung kính vô cùng.
“Sư phụ! Vì sao ngài lại tặng Tử Tinh Dực Sư Vương mẹ cho người nữ nhân kia?”
Rốt cục, Mộc Lâm nhịn không được nữa rồi, cậu nói ra thắc mắc của mình từ đầu đến giờ, mong muốn có câu trả lời từ Diệp Phong.
Nghe cậu hỏi như thế, Diệp Phong lại giả vờ tức giận mà chỉ hắn.
“Còn không phải tại ngươi??”
“Đệ tử?”
Câu nói của Diệp Phong làm ộc Lâm hồ đồ rồi, không hề hiểu nổi Diệp Phong có ý gì. Lúc này, Diệp Phong lại nói tiếp, giọng nói mang vẻ tiếc nuối cùng không cam lòng.
“Ngươi biết Tử Tinh Dực Sư Vương mẹ nói gì không? Nói ngươi quá yếu, yếu đến mức không đáng cho nó nhét kẽ răng, thế nên nó không thèm ký khế ước với ngươi! Ngươi đó, cố mà tu luyện cho ta, về sau phải đánh con sư tử đó một chầu!”
“Ặc!”
Không ngờ sư phụ đổ hết lỗi ình, Mộc Lâm lập tức mắc nghẹn, đợi một lúc sau, cậu mới nói nhỏ.
“Ta không được thì còn có sư phụ đó sao? Cần gì phải đưa cho người ngoài!”
“Còn nói!”
“Cốc!”
Diệp Phong cốc đầu của Mộc Lâm, làm cho cậu bé phải ôm đầu, nhìn Diệp Phong bằng vẻ mặt ủy khuất vô cùng. Ở bên cạnh, Diệp Phong lại ra vẻ khinh thường mà nói.
“Con sư tử đó không chịu được một ngón tay của ta nữa là, ta cần gì có nó làm trợ thủ? Nếu ngươi muốn thì cố mà tu luyện cho nó tâm phục khẩu phục đi! Hừ!!”
Lời của hắn vừa thốt ra, Tử Tinh Dực Sư Vương con đang làm thú cưỡi cho hai nữ nhân xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng về trước mặt. Trong ánh mắt của nó, Tử Tinh Dực Sư Vương mẹ là một người vô địch, khó có địch thủ. Vậy mà Diệp Phong lại nói mẹ nó không chịu nổi một ngón tay của hắn. Mà thôi, thở dài trong lòng, Tử Tinh Dực Sư Vương con đành cam chịu, ai bảo tên này quá biến thái cơ chứ.
Vào lúc này, một giọng nói vang lên từ lưng của con Tử Tinh Dực Sư Vương này, làm cho nó thoải mái không thôi.
“Hừ hừ! Là ngươi bị sắc đẹp của người ta mê hoặc nên tặng Thú Hoàng cho người ta nhằm lấy lòng chứ gì?”
Người nói là Nhã Phi, nàng cũng không ý thức được rằng lời của mình mang theo mùi ghen tị nồng nặc.
Bị nàng nói trúng tim đen, Diệp Phong hơi giậc mình, nhưng bề ngoài lại không hề có phản ứng gì bất thường, hắn cười cười nhìn hai nàng.
“Các nàng đã có ta bảo kê rồi, cần gì con sư tử đó nữa chứ!”
Dứt lời, Diệp Phong lại nhảy lên lưng Tử Tinh Dực Sư Vương con, ôm eo của Phỉ Phỉ và cảm thán.
“Hazz, vẫn là Phỉ Phỉ tốt nhất, lòng dạ rộng rãi! Không ghen tị như ai đó a!”
Nghe hắn nói như thế, Nhã Phi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ý của Diệp Phong là nói nàng giống như một người hẹp hòi sao?
Chỉ là khi nàng còn chưa lên tiếng thì Phỉ Phỉ đã giành trước. Phỉ Phỉ bỗng kéo góc áo của Diệp Phong, đôi má nổi lên ánh hồng, nàng nhìn hắn bằng ánh mắt khát vọng, cắn môi và nói.
“Phong! Ta cũng muốn một con ma sủng nha!”
Crắc!!
Diệp Phong hóa đá rồi, tất cả ảo tượng bỗng tan vỡ làm cho hắn chịu đả kích. Trong khi đó, Nhã Phi lại không ngừng cười trên sự đau khổ của hắn. Chưa có lúc nào nàng cảm thấy yêu thích Phỉ Phỉ như lúc này.
Nhìn Diệp Phong đã biến thành một tượng đá giống như thật kia, Mộc Lâm vừa sùng bái vừa buồn cười. Mỗi ngày sư phụ đều dùng những kỹ năng giống như thần của mình khiến cho hai vị sư mẫu vui cười không thôi. Lúc thì hóa thành một ngọn lửa, lúc thì lại là đá, băng, có thể nói không có gì là Diệp Phong không làm được.
Càng đi theo Diệp Phong càng lâu, thần kinh của Mộc Lâm càng thô rồi, nếu bây giờ mà có ai nói Diệp Phong có thể thống trị của đại lục thì cậu cũng tin răm rắp, không có chút nghi ngờ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...