Tống Mạn Chi Thần Vương


Vương Lập vốn có ý nghĩ rằng Diệp Phong là đồng tộc với mình, có lẽ sẽ nghe mình thuyết phục làm bản thân giảm đi một trở ngại, ai ngờ rằng lần này chính bản thân nghĩ sai rồi.
Đã không phải người chung một nước, Vương Lập cũng không muốn nói nhiều nữa. Hắn là kẻ tự cao tự đại, lại cho rằng huyết thống của mình là cao quý, Diệp Phong không phải là người Trung Hoa, không có tư cách cho hắn mời chào. Vừa nghĩ như thế, hắn cũng xuất một chưởng về phía Diệp Phong.
Chưởng ẩn ẩn có hình dạng bát quái, lao nhanh như bão táp đến đầu của Diệp Phong.
“Bang!!”
Âm thanh chói tai vang lên, Diệp Phong vẫn đứng y nguyên đó, toàn thân thong dong như không có việc gì. Còn Vương Lập thì lùi một khoảng dài, chỉ là khuôn mặt hắn không hề kinh ngạc. Nhìn đối thủ của mình, Diệp Phong khuyên bảo:
“Đây chỉ là phân thân của ngươi, không đủ sức làm gì được ta đâu! Tốt nhất là gọi bản tôn của ngươi đến đây!”
Im lặng, Vương Lập thầm thừa nhận là phân thân này khó mà chiến thắng Diệp Phong. Nhưng muốn hắn tự sát là không thể nào. Khó khăn lắm mới có cơ hội giao thủ với Diệp Phong, tìm hiểu thông tin của hắn, sao Vương Lập lại có thể bỏ qua cơ chứ. Nhìn chằm chằm Diệp Phong, hắn mạnh miệng:
“Ta là con cháu Viêm Hoàng, muốn ta tự sát! Ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Vừa nói, hắn cũng vận công lên rồi lao thẳng vào Diệp Phong. Nội lực của hắn giống như hai dòng nước, chảy xen kẻ trên cánh tay, lòng bàn tay còn hiện lên một hình bát quái mờ ảo.
“binh!”

Đấm đối chưởng, Diệp Phong không hề e ngại chút nào, hắn không khó để đoán ý định của kẻ này, vậy thì sao Diệp Phong lại không thể làm giống thế chứ. Vì vậy, hắn cũng không dùng bao nhiêu sức mạnh, đủ để áp chế phân thân của Vương Lập, hòng bức hắn phải bộc lộ toàn bộ chiêu thức ra.
Thực lực hơn kém nhau chỉ một ít, cả hai chỉ dùng cận chiến làm cho thời gian giao đấu kéo dài đến năm phút. Càng đánh, Vương Lập càng khó hiểu, Diệp Phong chỉ dùng quyền cước bình thường đối đầu với mình, nhưng bất kỳ chiêu thức nào của hắn cũng bị Diệp Phong nhanh chóng tìm ra kẽ hở. Lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa xác định được thực lực của Diệp Phong là trình độ nào.
Chuyện này cũng là đương nhiên, Diệp Phong đã từ hệ thống mà có được kinh nghiệm quyền thuật cấp tông sư, cái này không phải chỉ là trưng bày. Trái ngược với Vương Lập, sau một hồi đánh nhau, hắn đã nắm được toàn bộ chiêu thức của đối phương.
Mục đích đã đạt tới, Diệp Phong cũng không muốn dây dưa với phân thân này nữa, hắn quyết định dùng tuyệt chiêu.
“Muốn thăm dò thực lực của ta, vậy thì ta chiều lòng ngươi vậy!”
Vừa nói, Diệp Phong vận lên một phần thực lực của mình, tung một chưởng về phía Vương Lập.
“Già Thiên Thủ- Thiên Băng Địa Liệt!”
Một chưởng ấn to bằng hai người lao thẳng từ trên không xuống đầu Vương Lập. Đối mặt với chiêu này, Vương Lập bắt đầu có ảo giác. Hắn giống như đang đứng trong một thiên địa đang đổ nát, bản thân lại sắp phải chịu chung số phận với không gian này. Biết mình bại, Vương Lập không hề làm ra chống cự gì nữa, hắn nhìn chằm chằm lấy Diệp Phong rồi hăm dọa:
“Được lắm, lần này chỉ đến đây! Lần sau chúng ta sẽ dùng hết sức liều mạng! Để xem ngươi còn có thể bảo vệ được dân tộc này không!”
“Ầm!!!”

Vương Lập vừa dứt lời, chưởng ấn cũng đã chạm vào người hắn. Theo âm thanh nổ vang lên, thân thể của hắn giống như là một hòn đá, bị đập nát thành từ mảnh nhỏ rồi văng đi bốn phía. Cả kết giới do hắn bày ra cũng rách toạt, chịu chung số phận với chủ nhân mình.
Khói bụi bắt đầu lằng xuống, dưới mắt của Diệp Phong, cả khu vực không hề còn nguyên vẹn, dưới đất còn in một dấu bàn tay to đùng, cây cối đều ngã về xung quanh, một số cây nằm trong khu vực gần bàn tay đều đã bị đánh thành tro bụi.
“Phù!!”
Thở ra một hơi, Diệp Phong liền trở lại trạng thái bình thường. Dù sao hắn cũng không dùng hết sức mà chỉ một phần nhỏ, nếu không thì sẽ liên lụy tất cả những người trong bán kính 200 dặm xung quanh mất.
Việc riêng đã giải quyết xong, cảm nhận được vị trí của Naruto bây giờ, Diệp Phong ngay lập tức thuấn di về vị trí của bọn họ.
…………………………………
Ở nơi Akatsuki đang tiến hành phong ấn Nhất Vĩ, Vương Lập đã cảm thấy phân thân bị diết, hắn làm ra vẻ buồn bực rồi thông báo cho Pain:
“Thất bại rồi! Bọn hắn sẽ đến rất nhanh thôi!”
………………………………….
“A!!”

Temari đang theo sau nhóm người của Naruto thì bỗng nhiên thấy một bóng người xuất hiện thình lình như thế, dọa cho nàng phải hô lên một tiếng. Nhưng rất nhanh, nàng xác định được đó là Diệp Phong thì ngừng lại ý đồ tấn công kẻ lạ mắt của mình.
Đối với sự xuất hiện của Diệp Phong, mọi người của làng Lá cũng quá quen thuộc rồi. Lúc này, Naruto lân la đến bên cạnh Diệp Phong và hỏi:
“Đại ca! Thế nào rồi?”
Những người còn lại thì không nói, nhưng ánh mắt của họ vẫn nhìn lấy Diệp Phong. Cảm thấy sự quan tâm của mọi người đối với mình, Diệp Phong mỉm cười:
“Không có gì! Cứ tiếp tục đi thôi! Ta cảm thấy chỉ một ngày nữa là đến rồi!”
Diệp Phong đã không muốn nói thì đừng hòng biết. Hiểu rõ điều đó, Naruto cũng không truy hỏi thêm nữa.
Đêm hôm đó, khi tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, Diệp Phong vẫn còn thức. Lúc này, hắn đang ngồi khoanh chân lại, hai mắt nhắm nghiền, hắn chính là đang tìm hiểu về kỹ năng của Vương Lập.
Trong lúc hai người giao đấu, Diệp Phong đã chú ý rất kỹ những chiêu thức mà Vương Lập sử dụng, từ những đòn thế này, Diệp Phong kết hợp với kinh nghiệm Quyền thuật cấp Tông sư của mình mà nghĩ đến một môn phái…. Võ Đang.
Không làm hắn thất vọng, khi hắn dựa vào hệ thống để mua một phần tư liệu về Võ Đang thì đã thấy được loại chưởng pháp mà Vương Lập dùng, Bát Quái Chưởng. Bỏ ra 10000 điểm tích lũy, Diệp Phong liền mua được vài đoạn phim về kiếm thuật cùng chưởng pháp của Võ Đang. Cả đêm hôm ấy, hắn không ngủ mà chỉ chìm trong những đoạn phim này, hòng tìm ra sơ hở để nắm tỷ lể phần thắng nhiều hơn. Dù sao đó cũng chỉ là phân thân, ai biết được Vương Lập có thực lực thật sự mạnh bao nhiêu chứ.
………………………
Mọi người nghỉ ngơi cũng không nhiều, vẻn vẹn bốn tiếng đồng hồ, nhưng cũng đủ cho Diệp Phong rồi, tuy không thể hoàn toàn biết hế sơ hở của Vương Lập, nhưng cũng có được phần nào. Đến khi xuất phát, Diệp Phong liền vứt bỏ những thứ này ra khỏi đầu, tập trung vào trận chiến sắp đến.
Tiêu hao một thời gian dài chạy đi, cuối cùng thì mọi người cũng tìm ra được vị trí của Deidara cùng Sasori, là một hang động nằm ven sông.

Vừa đến nơi, mọi người cũng thấy được một hòn đá khổng lồ đang che chắn cửa hang. Sờ qua hòn đá, Kakashi mở miệng:
“Là Ngũ Hành Kết Giới! Diệp Phong, ngươi thử xem!”
“Được!”
Gật đầu, Diệp Phong bước đến bên cạnh hòn đá, cảm thấy một lớp kết giới mỏng manh đang bao bọc lấy nó, hắn cười khẩy.
“Bành!”
Không thấy Diệp Phong sử dụng nhẫn thuật gì, chỉ dùng sức mạnh cơ bắp mà đánh nát lớp kết giới lẫn hòn đá, mọi người chỉ hơi kinh ngạc một chút. Dù sao họ cũng quen dần với sự biến thái của Diệp Phong rồi.
Hòn đã vừa vỡ, Naruto là người đầu tiên hấp tấp xông vào, vốn Kakashi còn đang muốn thực hiện chiến thuật, ai ngờ cậu phá hoại hết cả rồi. Điều này làm cho hắn bất đắc dĩ mà đi vào theo.
Vừa vào trong động, mọi người đều thấy được hai kẻ Akatsuki đang ở đó, phía sau bọn chúng là một con chim bằng đất sét, trên lưng nó lại là Gaara. Thấy tình hình này, Naruto nổi giận rồi:
“Bọn khốn! Ta sẽ đánh bại hết các ngươi!”
Vừa nói, Chakra của Cửu Vĩ trong người cậu cũng muốn bạo động, Diệp Phong không thể không ngăn lại.
“Bình tĩnh Naruto! Gaara vẫn còn sống!”
Đúng như hắn nói, Gaara còn sống, tất cả là do mọi người đến quá nhanh so với dự đoán của Akatsuki, bọn chúng chỉ đành phải ngưng lại Cửu Long Phong Ấn. Chỉ có điều, Chakra của Nhất Vĩ cũng bị hút không ít, số còn lại chỉ đủ cho Gaara duy trì mạng sống mà thôi. Với Diệp Phong, như thế là đủ rồi, hắn có rất nhiều cách để làm cho Gaara khỏe mạnh lại như cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui