Tổng Hợp Fanfic Triển Chiêu - Kim Kiền

Tiểu Miêu thu nhỏ

 Edit: Yunchan

Trong lúc đặt gạch hóng fic của Kimmie, Yun đành ngồi gõ chữ làm niềm vui thôi, đây cũng là một fic về tiểu Triển, nhưng không phải tiểu Triển kia mà là tiểu Triển này, nói chung đây cũng là tiểu Triển nhưng xét về mặt khách quan thì cũng không phải là tiểu Triển, phù, mệt quớ =___=

* * *

Kim Kiền cảm thấy đầu thật choáng váng.

Tối hôm qua bị con mèo keo kiệt kia kéo tới thao trường luyện võ, không đâu trời lại nổi mưa, mưa một trận phải nói là to, cho nên mặc dù Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ đại nhân nhanh chóng hạ lệnh chấm dứt tập luyện, Kim Kiền vẫn ướt như chuột lột. Lúc đó chỉ có duy nhất một cảm tưởng, ngoại trừ mệt chết chính là ướt chết.

Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, Kim Kiền chỉ cảm thấy đầu thật nặng, nằm bò trong ổ chăn bắt mạch cả buổi, kết luận sau cùng chỉ là cảm nhẹ, không khỏi ảo não:

Ta tranh thủ lười chút cũng không thành, có dễ dàng đâu?

Nhưng sau đó lại có một chuyện phát sinh, làm cho Kim Kiền ước gì mình có thể bị bệnh liệt giường mười ngày nửa tháng cũng đừng khỏi.

Chuyện là thế này  --------

Xưa nay người luôn dậy sớm nhất Khai Phong phủ, còn kèm theo nhiệm vụ đánh thức tòng lục phẩm giáo úy Kim Kiền thế nào cũng ngủ say đến bất tỉnh, người luôn cẩn trọng tận trung với cương vị công tác, nhân vật gương mẫu nhất Biện Kinh ---- Triển Chiêu, vậy mà hôm nay mãi đến giờ cơm sáng còn chưa nhìn thấy bóng dáng. Tứ đại giáo úy thay phiên đến phòng Triển đại nhân thăm hỏi, lại từng người một có đi không về.

Cuối cùng, dưới ánh nhìn tàn độc của cây gậy trúc bụng đen, họ Kim nào đó tay cầm túi dược chân phát khinh công, im hơi lặng tiếng mò tới phòng Triển Chiêu.

"Thiên linh linh địa linh linh, Jesus, Ngọc Hoàng Đại Đại đế, Thánh A la cộng thêm Ông già Nô el, phù hộ cho ta còn sống trở về......Mà cây gậy trúc đó nghĩ gì không biết, Tiểu Miêu võ công cái thế, tứ đại môn trụ kia còn chống không nổi, lấy công phu mèo ba chân của ta vào đó, không phải là thành bánh bao thịt đánh chó sao.....May mà ta có chuẩn bị đầy đủ, lát nữa vạn nhất cũng có thể đối phó tạm thời!"

(Cùng lúc đó, Bao đại nhân không hiểu vì sao dĩa tỏi vừa đặt lên bàn mới đó đã không cánh mà bay?)

Tới gần cửa phòng của hồng y hộ vệ nào đó, Kim Kiền chỉ nghe thấy bên trong vang lên mấy tiếng lộc cộc lạch cạch kỳ quái, quả nhiên bên trong có chuyện ma quỷ! Lập tức cắn răng một cái hạ quyết tâm, đẩy cửa phòng vung tay, ném ra mấy viên đạn tỏi nghiền siêu cấp vô địch!

"Khụ khụ khụ....."

"Hắt xì!"

"Hả....." Kim Kiền trọn tròn mắt nhỏ, ngón tay run lên như bị kim châm, tiếng hét vang dội bắn về phía trước: "Các, các người sao lại ở đây?!!"

"Đồ nhi ngoan.....Khụ khụ, chẳng lẽ chúng ta không thể ở đây sao?" Vẻ mặt hiền lành của lão nhân áo trắng giờ phút này cũng có chút méo mó: "Độc lão, ngươi dạy đồ nhi ngoan của chúng ta loại quái độc gì vậy, khụ khụ khụ!"

Bào tím phất bay kiêu ngạo, kèm theo hai hàng lông mày một thấp một cao màu sắc sặc sỡ: "Hắt xì! Dược lão!!"

Kim Kiền nhìn hai vị sư phụ "Đức cao vọng trọng" trước mặt, cúi đầu mặc niệm: "Ta không thấy gì hết, không thấy gì hết, không thấy gì hết......"

Y tiên ho khan mấy tiếng mời ngừng lại: "Ai chà, đồ nhi ngoan của chúng ta thật có tiền đồ, còn chế tạo ra được loại đạn dược tốt như vậy chứ....."

Kim Kiền lùi ra sau một bước, cười nịnh nói: "Đâu có, đâu có......"

Độc thánh càng nhếch cao đôi lông mày ngũ sắc: "Tỏi?"

Kim Kiền đổ mồ hôi ào ào: "Không, không phải...."

Phải lập tức chuyển lực chú ý sang hướng khác, hai lão già này sao lại ở trong phòng Tiểu Miêu?

Nghĩ đến đây, Kim Kiền nhấc mạnh đầu: "Nhị vị sư phụ, các người.....các người, sao con lại được vinh dự tiếp đón hai lão nhân gia người trong, trong phòng của Triển đại nhân vậy?"

Y tiên tiếp tục duy trì nụ cười từ ái trưởng giả: "Sao? Vi sư nhớ đồ nhi ngoan, cho nên đặc biệt đến thăm thôi. Độc lão, gặp đồ nhi ngoan của chúng ta, ngươi cũng nên nói hai ba câu đi chứ!"

Độc thánh "Hừ" một tiếng: "Dược lão, không cần ngươi nhiều chuyện!"

Da mặt Kim Kiền co rút:

Nhớ ta.....

Đặc biệt đến thăm........

............

Ta tin hai lão già các người mới là lạ!!

Kim Kiền khẩn trương tính toán: Đừng nói là......Lại ăn cơm ở chỗ nào mà không trả tiền, bắt ta đến trả bạc chứ??

Khoan, hình như có chỗ không đúng.....

Kim Kiền bỗng chốc lấy hết dũng khí liều mạng bước vào cửa, không ngoài dự đoán cảnh tượng đập vào mắt trước tiên là tứ đại môn trụ đang nằm chất đống trên đất, còn Triển Chiêu.....

Lúc tầm mắt Kim Kiền dời về phía giường của Triển Chiêu, Y tiên Độc thánh tức khắc trao đổi ánh mắt, nhanh chóng chặn tầm mắt của Kim Kiền lại.

"Nhị vị sư phụ....."

Kim Kiền nhăn hai hàng mi thô lại, nhận ra vẻ mặt của hai vị sư phụ càng lúc càng chột dạ, trong lòng không khỏi trỗi dậy cảm giác bất an mơ hồ.

"Cái đó.....Đồ nhi ngoan, tiểu hỏa xinh đẹp này không có việc gì, chỉ là.....Chỉ là....." Y tiên ấp úng: "Quên đi, tự con xem đi, nhớ chuẩn bị tâm lý."

----------------

Lát sau, một tiếng thét kinh hãi phá tan bầu trời yên tĩnh Khai Phong phủ.

*


Lúc Kim Kiền trông thấy "Triển đại nhân" trên giường, trên mặt chỉ có một biểu cảm duy nhất: Khóc không ra nước mắt.

Triển Chiêu vẫn là Triển Chiêu, cái mũi là cái mũi, lông mày là lông mày, mái tóc đen bóng lướt qua tuấn nhan như ngọc, đang ngủ say ngon giấc, khóe miệng còn khẽ mỉm cười, tựa như gió xuân phất qua. Vấn đề duy nhất ở đây chính là, Tiểu Miêu trước mặt Kim Kiền, kích thước mọi bộ phận so với bình thường hình như rút ngắn khoảng ------- N lần, Triển Tiểu Miêu lúc này chỉ còn bé xíu tầm chừng khoảng ----- bốn năm tuổi.

"Đây là sao!!" Kim Kiền bi phẫn nhìn hai đầu sỏ gây nên tội.

Y tiên thở ra một hơi: "Đồ nhi con cũng biết rồi đấy, tính tình của Độc lão....." Tiếp theo mang toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành sự tình kể lại, nói tóm lại chính là, Y tiên Độc thánh hai vị "Thế ngoại cao nhân" hôm nay quá mức hứng chí, bùng phát ý tưởng muốn đến thăm đồ đệ, không ngờ bệnh mù đường phát tác, đi nhầm vào phòng con mèo trấn phủ nào đó, lại đánh bậy đánh bạ xuống tay hạ độc dược, sau mới phát hiện là tiểu hỏa xinh đẹp, Y tiên thi châm giải độc.....Cuối cùng trở thành bộ dạng mà Kim Kiền đang thấy.

"Đồ nhi con đừng lo lắng, tính mạng của tiểu hoa xinh đẹp vẫn được đảm bảo, chỉ là trước mắt có chút hậu di chứng, tỷ như cải lão hoàn đồng rút nhỏ lại tầm hai mươi tuổi......Còn có tỉnh lại không nhớ được mình là ai và...vân vân....."  Y tiên càng nói giọng càng thấp.

Kim Kiền chuyển ánh mắt về phía Độc thánh, một đôi mắt nhỏ sáng rực lên, Độc thánh quay đầu, không nói một lời.....

Trời cao đất rộng ơi, ta xui tận mạng mới gặp phải hai lão sư phụ các người!!

*

"Nếu đã vậy....Đợi đến khi Triển hộ vệ khôi phục lại như trước, xin nhờ Kim giáo úy chiếu cố nhiều hơn." Công Tôn tiên sinh mặt mày đen kịt quẳng ra những lời này, để lại họ Kim nào đó ôm "Tiểu Miêu nho nhỏ" thầm rơi lệ tan thương....

Tiểu Triển Chiêu mỉm cười đưa tay áo lau khô hai má cho Kim Kiền, cười nói: "Không sao đâu......Kim ca ca, tuy đệ không nhớ rõ mình là ai, nhưng đệ sẽ không gây rắc rối cho ca ca!"

Kim Kiền nghẹn ngào, không hổ là một thế hệ thần tượng mẫu mực Khai Phong phủ, đến lúc bị thu nhỏ thêm mất luôn trí nhớ mà còn biết lo lắng cho người khác.

Hít sâu hai hơi, lẳng lặng đánh giá Tiểu Triển Chiêu, Kim Kiền càng xem mí mắt càng hiện ra nét cười gian: Chậc chậc, không thể tưởng tượng, Tiểu Miêu bản to thì đẹp trai như vậy, còn Tiểu Miêu bản thu nhỏ lại đáng yêu không tả xiết ----- Sản phẩm tùy thân của Tiểu Miêu tạm thời không cần phải lo mức độ tiêu dùng rồi!

"Kim ca ca....."

Chậc chậc, biết đâu ta khai phá tế bào não, còn có thể nhân cơ hội này kiếm thêm chút tiền không biết chừng!!

"Kim ca ca?"

Mắt nhỏ nhíu lại: Cơ hội không tới hai lần, nhân lúc ta trông nom Tiểu Miêu, không những kiếm hời, hơn nữa còn trả mối hận Tiểu Miêu lúc trước áp bức bóc lột, bắt ta làm cu li, không cho ta nhàn rỗi, còn lấy hết bổng lộc của ta làm ta đau lòng muốn chết........Hay lắm, hết thảy đều trả lại một thể đi!!!

 "Kim ca ca!!"

"Hả hả?" Kim Kiền bất chợt hoàn hồn.

Tiểu Triển Chiêu vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi: "Kim ca ca, ca ca suy nghĩ gì vậy?"

Họ Kim nào đó nhất thời chột dạ: "Hở Ờ.....Có sao có sao? Ta không có nghĩ phải hành hạ.....à không....đối xử với đệ thế nào đâu Ha ha...."

"......."

Kim Kiền nắm lấy hộ vệ đại nhân bé xíu, híp mắt cười nói: "Triển....Miêu....À không, ây, rốt cuộc ta nên gọi đệ thế nào đây?" Nói xong đưa tay gãi đầu.

Tiểu Triển Chiêu cười ngọt ngào, một đôi con ngươi lóe lên ánh sao lấp lánh, khuôn mặt non nớt vẫn không mất đi vẻ tuấn tú: "Kim ca ca gọi gì đều được, đệ nghe Kim ca ca."

Kim Kiền nhịn không được liếc mắt một cái: Gọi ngươi là gì cũng được? Vậy gấu mèo được không?

 Tiểu Triển Chiêu vươn cánh tay nhỏ kéo kéo vạt áo dưới của Kim Kiền: "Kim ca ca, vừa rồi bá bá mặt trắng kia nói ------ đệ họ Triển phải không?"

Kim Kiền ngẩn người, lập tức nén cười gật gật đầu: "Phải, Triển....Đệ kêu là Triển Chiêu."

Công Tôn gậy trúc, bây giờ ông được thăng cấp làm bá bá của Tiểu Miêu rồi, thích nhé.....

Tiểu Triển Chiêu cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng ngẩng đầu: "Kim ca ca, chúng ta....Ca ca giúp đệ thay bộ y phục khác được không?" Nói xong giọng nhỏ xuống: "Nếu không mặc y phục vừa người thì.....Đệ không thể gây thêm phiền toái cho Kim ca  ca."

Kim Kiền cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên người Tiểu Triển Chiêu vẫn đang trùm lên bộ áo lót của Tiểu Miêu, thùng thà thùng thình, trên cổ lộ ra một vùng da thịt trơn bóng trắng nõn, ngay cả cánh tay nhỏ muốn vươn ra cũng phải xắn tay áo lên ba bốn tầng. Nếu không phải mọi người đều bị Triển đại nhân trở lại thời thơ ấu làm đả kích đến hóa ngốc, thì cũng không để hắn y nguyên như vậy mà túm chạy đến phòng khách.

"Ực!"

Âm thanh nuốt nước miếng rõ to làm cả hai giật nảy, Kim Kiền chợt bỏ cánh tay nhỏ của Tiểu Triển Chiêu ra, chạy một mạch ra khỏi phòng khách không quay đầu lại: "Bây giờ ta đi tìm quần áo cho đệ -------"

*

Tiểu Triển Chiêu nhìn theo bóng lưng hỗn độn của ai đó, không biết rằng lúc này ai đó đang tự kiểm điểm bản năng háo sắc của bản thân:

Kiềm chế kiềm chế......Bây giờ hắn chỉ là một tiểu quỷ uống sữa thay cơm thôi!!

.............

Kim Kiền chạy vòng khắp nơi cuối cùng cũng đào ra được một bộ quần áo từ chỗ Vương đại nương, vừa hay Vương đại nương có một bé trai cũng xấp xỉ bốn năm tuổi, nếu không thật là có chút gay go.

Kim Kiền vừa cầm theo quần áo, (đi theo phía sau là Tiểu Miêu nhi), vừa gập người tạo thành một tư thế kỳ cục vận dụng khinh công lặn về hướng phòng ngủ của tòng lục phẩm giáo úy. Nào ngờ vừa mới đi được mấy bước, chợt nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng "A!" non nớt, Kim Kiền quay vụt đầu lại, bất ngờ phát hiện ra Triển đại nhân thu nhỏ vừa ngã sấp xuống đất.

"Triển đại nhân ngài không sao chứ?" Kim Kiền xoay người quay lại bên cạnh Tiểu Triển Chiêu, la lên.

Hộ vệ đại nhân nho nhỏ khó khăn bò từ dưới đất lên: "Đệ không sao."

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng đôi mắt đen láy đã thoáng đỏ lên, xem ra té không nhẹ.

"Kim ca ca, ca ca vừa rồi gọi ta là gì? Triển đại nhân?!! Triển đại nhân này là vị nào?" Cho dù té đau, Tiểu Triển Chiêu vẫn không quên truy hỏi.

Kim Kiền lau mồ hôi: "Hả......Không có gì không có gì đâu, con nít không nên ngờ vực này nọ. Đi đứng phải để ý chút, té có đau không?

Tiểu Triển Chiêu bẹp miệng, nhìn họ Kim nào đó có chút tủi thân: "Kim ca ca chạy thật là nhanh, đệ theo không kịp....." Một tay nắm lấy ống quần, quần áo nguyên bản của Triển đại nhân thật sự quá to với hắn.


Kim Kiền khẽ than một tiếng, đổi thành một tay xách theo tiểu Triển đại nhân, một tay ôm quần áo, lách vào phòng mình với dáng vẻ thần bí, thần sắc vội vàng tay chân rối loạn, đủ để người qua đường ------ (Khụ khụ, nếu có người qua đường) ------ phải nghĩ rằng Khai Phong phủ vừa xuất hiện một nhân viên chuyên lừa bán tiểu chính thái tuấn tú.

*

".....Kim ca ca, có phải đệ lại gây thêm phiền toái cho ca ca không? Chỉ tại y phục này thật sự rất khó mặc...." Cánh tay nho nhỏ, hai chân nho nhỏ của Tiểu Triển đại nhân ra sức vật lộn với đống quần áo lùng nhùng phủ chụp lên người.

Kim Kiền nuốt vào ngụm nước miếng thứ mười ba, thầm niệm sắc tức thị không không tức thị sắc sắc tức là không không tức là sắc, cố gắng đấu tranh với sự cám dỗ của sắc đẹp.

Tuy trước mặt chỉ là một tên nhóc con bốn năm tuổi, nhưng tên nhóc con này nói cho cùng cũng là họ Triển tên Chiêu, tuổi thì thu nhỏ nhưng lực sát thương một chút cũng không giảm bớt, Kim Kiền nuốt "Ực" tiếng thứ mười bốn, tiếp theo buồn thanh nói: ".....Đệ.....Tự đệ mặc đi, phải rèn luyện tính tự lập biết không?"

Triển đại nhân nho nhỏ cái hiểu cái không, lại tiếp tục trộn lẫn vào đống quần áo.

............

Nửa canh giờ sau..........

Đối mặt với cảnh con mèo ngốc trước mắt năm lần bảy lượt chọc sai cánh tay nhỏ vào ống quần nhỏ, hoặc là thọt nhầm cái chân nhỏ vào tay áo nhỏ, đến đây Kim Kiền đã mất hết kiên nhẫn, vớt phăng Tiểu Triển Chiêu ra khỏi đống quần áo, thành thục lôi kéo đống quần áo lùng nhà lùng nhùng trên người hắn, sau đó ---------

Kim Kiền một tay nắm mũi, một tay chụp cái khố bé vào người Triển đại nhân nho nhỏ, sợ không cẩn thận sẽ tạo thành sự kiện đổ máu.

Mặc quần áo xong, hai người đều mặt mũi đỏ hồng, chẳng qua là một con mèo nhỏ mang theo đôi tai đỏ bừng trong suốt, còn một người là do bịt mũi quá lâu bị tắc thở tới mức đỏ gay!

  "Kim ca ca, đệ đói bụng....." Tiểu Triển Chiêu lại kéo kéo ống tay áo của Kim Kiền nói, sắc đỏ hồng trên mặt vẫn không biến mất.

Cũng chẳng có gì lạ! Mới rạng sáng hôm nay Triển Chiêu đã bị hai lão già vô lương làm khổ, làm hại Kim Kiền cũng bị cây gậy trúc bụng đen đá ra khỏi cửa, cả hai đều chưa được ăn món gì tử tế, có thể không đói sao?

"Được, ta dẫn đệ đi tìm đồ ăn!" Kim Kiền trống rỗng không còn tý sức lực, giống như thực sự trở thành bà mẹ giữ con.

Có điều nếu Kim Kiền biết được hậu quả của việc dẫn Tiểu Triển Chiêu đi dạo trên phố, chỉ e là Kim Kiền sẽ lập tức lắc đầu nguầy nguậy thà để bụng rỗng còn hơn....

*

"A, Kim giáo úy, đứa nhỏ này là gì của Triển đại nhân vậy? Sao lại giống Triển đại nhân quá đi!"

Ra khỏi cửa chưa tới bảy phút, mà đây đã là lần thứ ba mươi lăm Kim Kiền nghe được loại câu hỏi này.

Tới cái mặt tròn của Kim Kiền cũng bị kéo dài ra, kỳ quái là khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Triển đại nhân mà Kim Kiền đang dắt theo cũng loan ra sắc khổ.

"Cứ như đúc ra từ một khuôn với Triển đại nhân! Kim giáo úy, đừng nói là Triển đại nhân ngài ấy......"

 "Nghĩ đi đâu vậy!" Kim Kiền tức thì phản xạ có điều kiện lên tiếng bảo toàn danh dự cho hộ vệ Khai Phong phủ: "Ta đảm bảo, Triển đại nhân tuyệt đối là tuổi trẻ tài cao một trong hai sạch đầy hứa hẹn, chưa kết hôn càng không có con rơi!"

"........"

"Khụ khụ, Kim giáo úy, chúng ta đều biết nhân phẩm của Triển đại nhân, tuyệt không nói bậy!"

"Đúng vậy đúng vậy, ta chỉ muốn hỏi là, đây có phải là cháu của Triển đại nhân không thôi?"

"Ôi chao?!" Kim Kiền không ngờ danh tiếng của Tiểu Miêu trong thành Biện Lương lại tốt như vậy, dân chúng xung quanh đã sớm cho luôn đáp án, vậy còn dại gì mà không nhanh chóng gật đầu: "Ha ha, đúng vậy đúng vậy, bé trai ta dắt theo là cháu ruột của Triển đại nhân. Triển đại nhân mấy ngày nay phải ra ngoài, có công sự cần giải quyết."

"Quả nhiên như vậy! Xem đứa nhỏ này đi, trong veo như nước, còn rất tuấn tú, quả nhiên là thân thích của Triển đại nhân!"

"Ta đã nói rồi thôi, trẻ con đáng yêu như thế!"

Nhí nha nhí nhố.......

Kim Kiền kéo miệng lên tới mang tai, nghĩ thầm dân chúng Biện Kinh quả nhiên rất thích thú, Tiểu Miêu bất luận lớn nhỏ, xem ra đều có thể phát tài!

Nghĩ tới đó, Kim Kiền lập tức hào hứng tha "Cháu ruột Triển đại nhân" đến thẳng hiệu bánh bao của Tôn hảo thủ, đứng một bên ân cần giới thiệu cho Tiểu Triển Chiêu:

"Bánh bao ở chỗ này là tuyệt nhất Biện Lương! Vừa dầy vừa mềm, cắn một miếng ngọt tan trong miệng, tuyệt đối là ngon nhất! Triển........Tiểu Triển này, lát nữa đệ phải ăn nhiều chút!" Nói xong quay đầu cười với Tôn hảo thủ, lộ rõ ra mười tám cái răng: "Thế nào? Có Triển.....cháu ruột của Triển đại nhân ở đây, ngươi cũng nể mặt chút đi, giảm cho ta nửa giá thế nào?"

Như thể đã quen với lý do ép giá vô cùng tận của tòng lục phẩm giáo úy, Tôn hảo thủ lập tức cười sảng khoái đáp ứng, có điều khuôn mặt nhỏ nhắn phủ kín sương mù của "Cháu ruột Triển đại nhân" kia, lại hoàn toàn bị "Kim ca ca" phớt lờ.

Kim Kiền cắn một phát hơn nửa cái bánh bao, giọng ồm ồm không rõ: "Sao.....Không ăn ......."

"Triển mỗ không muốn ăn." Hộ vệ nho nhỏ xoay mặt qua một bên, chỉ bằng một câu đơn giản lại làm cho Kim Kiền mắc nghẹn tại trận.

Triển mỗ??!!

Ngay lúc Kim Kiền đang nghĩ đến việc Triển đại nhân đã khôi phục trí nhớ, thì câu tiếp theo đã đánh vỡ trí tưởng tượng của Kim Kiền:

"Kim ca ca.......Triển đại nhân kia........Là gì của ca ca?"

Ôi chao?!!!

Mắt nhỏ Kim Kiền trợn trừng, phát hiện Tiểu Triển Chiêu đã quay đầu qua đây, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình: "Có phải bởi vì người ấy là thúc thúc của đệ, cho nên ca ca mới tốt với đệ như vậy?"

Rối hết cái đầu ta rồi!!

Kim Kiền phải dồn hết khí lực toàn thân mới nuốt được đống bánh bao ngốn đầy trong miệng xuống bụng, còn chưa kịp trả lời đã bị một đòn tiếp theo không chút lưu tình đánh cho choáng váng:


"Kim ca ca........có phải ca ca thích người đó.......có phải ca ca thích Triển đại nhân kia không?!"

"........."

Kim Kiền trực tiếp treo máy, từ dây thần kinh tới chất xám đều lập tức tiêu biến ngay tức khắc.

----------

Đôi mắt trăng non sáng quắc nhìn Kim Kiền chăm chú, hộ vệ đại nhân nho nhỏ vẻ mặt khẩn trương nhìn Kim Kiền cầm nửa cái bánh bao trong tay, vẫn ở trạng thái treo máy.

Vẻ mặt của Tiểu Triển Chiêu càng lúc càng khổ sở, cuối cùng suy sụp ngồi phịch xuống, cái mũi nhỏ nhăn thành một cục, giọng nói mang theo vài phần nức nở: "Triển, Triển mỗ hiểu rồi...."

"Á á á Triển đại nhân ngài đừng suy nghĩ bậy bạ!! Thuộc hạ tuyệt đối không có ý nghĩa không an phận với ngài đâu!!!

Kim Kiền rống lên một tiếng xong, mới phát hiện hình như mình quên mất chuyện gì.

Bàn tay đang nhào bột của Tôn hảo thủ cứng lại, mọi người chung quanh giương mắt nhìn đăm đăm, nhưng khủng bố nhất chính là, Tiểu Triển Chiêu lúc này hai hàng nước mắt đã rơi lịch bịch.....

Chợt thấy Tôn hảo thủ vội vàng xoa xoa tay vào mép tạp dề, cười ngây ngô nói: "Này....Kim giáo úy, tuy đứa nhỏ này rất giống Triển đại nhân, nhưng ngươi cũng không nên gọi sai chứ....."

Mọi người chung quanh dường như hiểu ra điều gì, thu hồi ánh mắt xoay đầu đi, có người cười khúc khích có người cười xấu xa, lại bước đi như chưa có chuyện gì.

Chỉ có Tiểu Triển đại nhân là vẫn rũ đầu nước mắt như mưa, làm cho Kim Kiền phải hoài nghi Triển Chiêu bản gốc sở dĩ cắn chết cũng không nhỏ một giọt nước mắt, là bởi vì lúc nhỏ nước mắt đã tuồn hết ra ngoài.

Đúng lúc đó, đột nhiên một tiếng thét to vang lên đục thẳng vào màng tai mọi người: "Bắt cướp đi --------"

Kim Kiền nhún người một cái bay "Vút!" lên, một tay xách lấy nhóc mèo ngốc đang nước mắt nước mũi tèm lem nhét cho Tôn hảo thủ, rồi lách mình biến mất.

Tiểu Triển Chiêu dùng ống tay áo lau lau mặt, chuyện vừa rồi lập tức ném thẳng ra sau đầu, chỉ còn lại vẻ mặt lo lắng quay qua hỏi Tôn hảo thủ: "Kim ca ca có đánh thắng được người xấu không?"

Tôn hảo thủ gật gật đầu: "Đương nhiên rồi, Kim giáo úy được Triển đại nhân huấn luyện, công phu rất giỏi! Mấy tên trộm vặt loại này, bao giờ cũng được hắn trừng trị thích đáng!"

Lại nhắc tới "Triển đại nhân kia".

Tiểu Triển Chiêu thoát khỏi cái ôm của Tôn hảo thủ, đứng ở trong cửa hiệu bánh bao, sau đó vị "Cháu ruột của Triển đại nhân" này lâm vào trầm mặc kéo dài, thần thái giống hệt vị tứ phẩm hộ vệ nào đó.

Thế nhưng nhà dột còn gặp mưa phùn, tên lưu manh cùng hung cực ác kia lại có thể thoát khỏi đạn chồn hôi thối chết người sống, vọt vào trong cửa hiệu bánh bao của Tôn hảo thủ, cầm lấy dao nhỏ vắt ngang trên cổ của Tiểu Triển Chiêu.

Kim Kiền trợn tròn mắt.

Đây đây đây.....Thủ tịch thần tượng Khai Phong phủ, Triển đại nhân võ công vô địch thiên hạ lại có thể bị một tên trộm vặt bắt làm con tin, nói ra ai tin đây!

"Ngươi, ngươi không được làm bậy ------" Kim Kiền run giọng quát lên với tên cướp: "Nơi này là địa bàn của Khai Phong phủ!"

Tên cướp bộ mặt dữ tợn: "Ta biết! Đây là cháu của Nam hiệp chứ gì! Ha ha, cũng có một ngày rơi vào tay của lão tử đây! Nếu tên sai dịch ngươi không muốn hắn bị -------- chém, thì cút qua một bên cho lão tử!"

Da mặt Kim Kiền giật giật: cho dù có nhìn lầm tòng lục phẩm giáo úy ta đây ra thành sai dịch đi nữa, thì Lão huynh à, ngươi có biết người mà ngươi đang bắt cóc chính là Nam hiệp chính hiệu đỉnh đỉnh đại danh không hả!!

Dao nhỏ của tên cướp run lên, lưỡi đao tức khắc cứa vào chiếc cổ mịn của Tiểu Triển Chiêu, một dòng máu tươi rỉ ra......

Trong đầu Kim Kiền "Ong" lên một tiếng: Đó....Đó là máu của Tiểu Miêu.....

Tiểu Triển Chiêu quát lớn: "Kim ca ca, không cần lo cho đệ....."

------------

Sao có thể mặc kệ ngươi được hả?

"Bế khí!" Mắt nhỏ Kim Kiền đỏ gay, không chút nghĩ ngợi trực tiếp ném toàn bộ túi dược ra ngoài.....

Đùng! Ầm ầm!!

"Khụ khụ khụ....."

"......."

Kim Kiền lao vút qua màn sương khói mờ mịt, dày đặc sặc mũi, bước chân hỗn loạn.

Một bóng người nho nhỏ bổ nhào ra khỏi màn khói, Kim Kiền chẳng nghĩ gì quơ luôn vào lòng.

"Kim ca ca, ca ca đừng lo, đệ không sao....Khụ khụ khụ...."

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi......" Kim Kiền run run ôm lấy thân thể nhỏ bé, thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

Sương khói tản đi, Kim Kiền ôm Tiểu Triển Chiêu, đi đến cạnh tên cướp gần như đã chết giấc, nghiến răng trèo trẹo, tựa như thần chết giáng thế.

Tên cướp quỳ mọp trên đất nước mắt ào ạt: "........Tiểu nhân sai lầm rồi........Khụ khụ khụ, đại, đại nhân địa vị tôn quý...."

Rắc! Rắc!

Sau hai tiếng kêu lớn, tên cướp dứt khoát té xỉu.

Vẻ mặt hung tợn của Kim Kiền làm cho quần chúng vây xem phải giật nảy mình, thầm nghĩ Triển đại nhân dạy dỗ quả nhiên hiệu quả, Kim giáo úy ra tay phải kêu là vừa độc vừa chuẩn!

Nói thừa! Làm con mèo chiêu tài trấn phủ của Khai Phong phủ chúng ta bị thương, ta không đạp cho ngươi thành sinh hoạt cá nhân không thể tự lo thật sự là đã độ lượng lắm rồi!

*

Buổi chiều, Khai Phong phủ, trong phòng của họ Kim nào đó, Kim Kiền đang một tay cầm bình dược một tay nắm que bông cẩn thận thoa cho Tiểu Triển Chiêu, ước chừng đạn hỗn hợp lúc sáng uy lực quá lớn, tuy rằng Kim Kiền đã hét to "Bế khí", tiểu Triển Chiêu theo phản xạ lập tức nín thở, nhưng vành mắt vòng quanh đôi con ngươi đen láy vẫn đỏ hồng.

"Kim ca ca...."

"Đừng nói chuyện." Kim Kiền chăm chú hiếm thấy: "Lát nữa là khỏe ngay thôi....Được rồi!"

Kim Kiền thu hồi bình dược: "Xong rồi, đệ muốn nói gì?"

Tiểu Triển Chiêu lại không nói nữa.

Kim Kiền khó hiểu: "Này, có cái gì thì nói đi! Ta nghe đệ nói."


Triển Chiêu bản thu nhỏ rầu rĩ mở miệng: "Kim ca ca....Đệ hiểu rồi, chúc Kim ca ca với Triển thúc thúc hạnh phúc."

"!!!" Kim Kiền phát điên: "Triển đại....Tiểu Triển, đệ rốt cuộc có ý gì?"

Tiểu Triển Chiêu nâng mí mắt, đôi mắt vừa mới hết sưng lại hiện lên một tầng ánh nước mơ hồ, giọng non nớt run run: "Đệ chỉ gây thêm phiền toái cho Kim ca ca, vừa rồi còn bị người xấu bắt.....Triển thúc thúc nhất định chưa bao giờ như vậy, thúc thúc nhất định có thể bảo vệ Kim ca ca rất, rất tốt......Ức....."

Kim Kiền luýnh quýnh: "A a, đệ đừng có khóc....." Kim Kiền cào đầu thành cái ổ gà, phản xạ hình cung luôn luôn trì độn rốt cuộc cũng có đột phá: "Ta nói thích thúc thúc của đệ lúc nào?"

"Không phải sao?" Tiểu Triển Chiêu bẹp miệng, hai bàn tay nhỏ xíu cầm chặt lấy tay của Kim Kiền.

"....." Kim Kiền do dự, nên trả lời thế nào mới đúng đâyyyyyyy!!

Tiểu Triển Chiêu không đợi Kim Kiền trả lời, truy hỏi tới tấp: "Vậy, vậy Kim ca ca có thích đệ không? Thích không?"

"Ta...." Nhìn thấy ánh mắt mang theo mấy phần mong đợi, mấy phần khẩn trương của Tiểu Triển Chiêu, đại não thiếu ca lo của Kim Kiền tự giác bật ra một câu: "Đương, đương nhiên thích!"

Thần linh ơi.....Ta vừa nói cái gì vậy hả.......

"Thật, thật sao?" tay của Tiểu Triển Chiêu nắm chặt thêm vài phần, áp sát lên một chút.

Kim Kiền ngốc ngốc gật đầu, hoàn toàn không ý thức được bản thân đang rất có xu hướng dụ dỗ tiểu chính thái tuấn tú.

Hộ vệ đại nhân nho nhỏ vẻ mặt trịnh trọng: "Triển mỗ đã biết."

"......"

Tiểu Triển Chiêu lấy từ trong túi áo bé xíu ra một đồ trang sức hình con mèo nhỏ, duỗi thẳng cánh tay đưa cho "Kim ca ca" của hắn, còn chân thành nói: "Kim ca ca, đệ đi học võ công, nhất định sẽ luyện thành đệ nhất thiên hạ. Chờ khi đệ trưởng thành, sẽ thành thân với Kim ca ca, cả đời bảo vệ Kim ca ca."

Đùng --------

 Á á á đây chính là Triển đại nhân hàng thật giá thật sao chẳng lẽ hắn không biết hắn gọi ta là Kim ca ca sao chẳng lẽ hắn không biết hắn chính là sinh vật giống đực không chút giả dối sao chẳng lẽ hắn không biết hai nam nhân không thể thành thân sao, tuy, tuy là ta cũng không phải nam nhân á á á!!  

Trong não bộ của họ Kim nào đó, đã bắt đầu xổ ra một tràng câu hỏi không có dấu chấm câu.........

Chờ đến khi Kim Kiền hồi phục lại tinh thần, đồ trang sức hình con mèo nhỏ đã quàng chỉnh tề vào cổ tay nhỏ gầy của Kim Kiền, Tiểu Triển đại nhân trước mặt trong ánh mắt tràn ngập chân thành tha thiết, như thể dù trí nhớ có mất đi Triển Chiêu hiện tại cũng không mất đi cảm giác giành cho Kim Kiền.

"Kim ca ca, ca ca ngồi thấp xuống đi." Mặt của Tiểu Triển Chiêu đỏ bừng, dường như vừa nảy ra sáng kiến gì.

Kim Kiền ma xui quỷ khiến thế nào bất chợt nghe lời ngồi xổm xuống....

Tiểu Triển Chiêu vươn hai tay bé xíu ra, nâng giữ mặt tròn của Kim Kiền, mím mím môi, đột nhiên hạ quyết tâm ấn sát lên!

Đôi môi mềm mại bé nhỏ lưu luyến trên môi Kim Kiền thật lâu, khi tách ra, mặt mèo nhỏ đã đỏ tới mức bốc khói.

!!!

Thế....Thế giới này.....Loạn rồi.....

Đại não Kim Kiền hoàn toàn mất điện, khuôn mặt của Tiểu Triển Chiêu trở nên mờ mờ ảo ảo, đột nhiên trước mắt tối sầm, lập tức té xỉu.

Trước khi té xỉu, giống như còn nghe được một giọng trong trẻo quen thuộc đang gọi mình:

"Kim Kiền! Kim Kiền! Kim Kiền!"

Không phải là Kim ca ca sao........Hóa ra lúc nhỏ con mèo này, lại không lễ phép chút nào.....Haizzz.....

*

"Kim Kiền? Kim Kiền?"

Lúc mắt nhỏ Kim Kiền mở ra lần nữa, thì thứ đầu tiên đập vào mắt Kim kiền chính là khuôn mặt quen thuộc của Tiểu Miêu, hình như có vẻ hốt hoảng.

"Tiểu.....Triển đại nhân?" Kim Kiền trợn tròn mắt nhỏ: "Ngài trở lại rồi sao?"

"Kim giáo úy ngươi nói cái gì?" Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Kim Kiền, ánh mắt lo lắng chuyển qua Công Tôn tiên sinh bên cạnh: "Công Tôn tiên sinh, Kim giáo úy còn chưa hạ sốt sao?"

Thủ tịch sư gia Khai Phong phủ ngạc nhiên: "Theo tại hạ chẩn đoán...thì đã hạ sốt......Kim giáo úy, còn chỗ nào không khỏe?"

Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền ngơ ngác nhìn chằm chằm Triển Chiêu, nhìn thẳng tới mức hai má Triển Chiêu đỏ bừng, kèm theo hai vành tai cũng muốn đổi sang màu trong suốt: "Khụ, Kim giáo úy, hôm qua ngươi mắc mưa ở thao trường, nên phát sốt, nghỉ ngơi cho tốt."

............

Hóa ra là mơ.

Kim kiền bỗng dưng cảm thấy trong lòng có chút mất mát, buồn bã lên tiếng, Triển Chiêu lúc này mới yên tâm, không lâu sau liền cùng Công Tôn tiên sinh rời khỏi phòng.

Hóa ra....Chỉ là mơ.....

Kim Kiền vô thức nâng tay lên, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Một món đồ trang sức hình con mèo nhỏ, đang buộc trên cổ tay nhỏ gầy của Kim Kiền, lắc lư đong đưa phát ra tia sáng óng ánh rực rỡ.

 ---------------------------------------- Hết ---------------------------------------

      

   

   

      

  

  

   

      


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui