Tổng Hợp Fanfic Triển Chiêu - Kim Kiền

Bạch Ngọc Đường tương thân

Edit: Yunchan

* * *

Hãm Không đảo, nhà ăn Tụ Nghĩa Đường.

Mọi người đang quây quanh bàn dùng bữa, Lô phu nhân ân cần bới thêm cơm cho Bạch Ngọc Đường, cười tủm tỉm ngắm nghía Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường tự dưng khó chịu khắp người. Nhìn thế nào cũng thấy đại tẩu Tiếu lý tàng đao (*)! Quả nhiên -------

(*) Trong cười chứa đao: Ý chỉ có ý đồ bất chính.

"Ngũ đệ này, chuyện lần trước đại tẩu nói với đệ, đệ nghĩ thế nào?"

"Sao? Chuyện gì?" Bạch Ngọc Đường nhận lấy bát cơm, tiếp tục cắm đầu gắp thức ăn, không trông thấy nụ cười của Lô phu nhân đang dần dần thu lại, khí lạnh bỗng chốc trỗi dậy bốn phía.

Không phải chứ, hàn.....hàn khí?

Ngẩng đầu nhìn, đại tẩu mới đó còn tươi cười lúc này lại trợn trừng mắt hạnh nhìn mình đăm đăm, Bạch Ngọc Đường chợt kêu thầm trong bụng:

Đại tẩu nổi bão, mau mau dùng ánh mắt cầu viện chư vị đại ca!

Không nhìn không lo, thấy rồi lại tức điên, mấy vị ca ca vào sinh ra tử kia đã sớm đặt bát cơm xuống, thần sắc khẩn trương chuẩn bị chớp thời cơ lẩn mất. Chỉ có đại ca là đủ nghĩa khí, không bị tình thế áp đảo, tiếp tục ăn cơm, có điều đầu cúi hơi bị thấp, tay tăng tốc lùa cơm vào miệng, loại biểu hiện này nhìn thế nào cũng sợ hãi hơn ba vị ca ca kia!

Quên đi, nhờ người không bằng nhờ mình!

Lập tức bày ra biểu cảm đỉnh cao của bản thân ------- nụ cười siêu cấp rạng rỡ cộng thêm siêu cấp mê chết người không đền mạng, vô tội nói:

"Đại tẩu, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đệ, đệ thật sự không nhớ rõ."

Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, da mặt cứng đờ của Lô phu nhân nhất thời nới lỏng, ánh mặt trời dường như chiếu tới mọi người. Ai nấy lập tức ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn cầm bát cơm tiếp tục ăn, như thể vừa rồi chẳng xảy ra chuyện gì. Chỉ có Lô phu nhân là tiếp tục nói:

"Ây da, ta nói này Ngũ đệ, ta biết ngay tiểu tử thối đệ nhất định không để lời của đại tẩu trong đầu, thật uổng công đại tẩu ta yêu thương đệ." Nói xong ra vẻ tức giận trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, tiếp sau đó lại đổi thành khuôn mặt tươi cười: "Không phải lần trước đại tẩu đã nói với đệ rồi sao, tiểu Đường muội của ta, năm nay vừa tròn mười tám tuổi hoa, trưởng thành phải nói là đoan trang tú lệ, tú ngoại tuệ trung, cầm kỳ thi họa, nấu nướng nữ công mọi thứ đều tinh thông, quả là trời sinh một đôi với Ngũ đệ. Hay là chọn ngày nào đó cùng với đại tẩu đi gặp mặt người ta xem sao? Đại tẩu sẽ tác hợp lương duyên cho đệ!"

"Hả?" Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy trán chảy đầy sọc đen.

Không thể nào! Bảo đường đường Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường ta đi tương thân? Nếu việc này truyền ra ngoài các bằng hữu trên giang hồ còn không cười đến chảy nước mắt à? Hơn nữa, ta tự do đã quen, tìm một nữ nhân quản tới quản lui, ta tội gì phải tự rước vào thân phiền phức như vậy?

Vừa muốn từ chối, đột nhiên ngộ ra.

Tính tình đại tẩu.........Haizz, đắc tội không nổi, làm sao mới phải đây?

Nhìn trộm qua, đại tẩu nhìn mình vẻ mặt chờ mong, trong lòng trống rỗng, vội vàng cúi đầu.

Bạch Ngọc Đường đang hết đường xoay sở, không biết phải ứng phó thế nào mới đúng, Từ Khánh lại ngồi không yên, đặt bát cơm xuống:

"Đại tẩu, tẩu cũng quá thiên vị Ngũ đệ, có cô nương tốt cũng chỉ muốn tác hợp cho Ngũ đệ, tẩu cũng biết đó, đệ với Nhị ca thêm cả Tứ đệ đều lớn tuổi hơn Ngũ đệ còn chưa thành thân kia mà."

Lời vừa nói ra, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau: Lô Phương mỉm cười nhợt nhạt, không nói lời nào; Tương Bình vuốt vuốt râu, đôi mắt nhỏ gian xảo híp lại cười trộm; Hàn Chương lén kéo kéo ống tay áo Từ Khánh, nhìn đại tẩu bên kia với vẻ căng thẳng, ý bảo hắn đừng có mà chọc giận đại tẩu, nếu không hậu quả thiết nghĩ không gánh nổi. Chỉ riêng Bạch Ngọc Đường cứ như quơ được cọng rơm cứu mạng, vui không kể xiết, vội vàng hùa theo:

"Tam ca nói rất đúng, tuổi đệ vẫn còn nhỏ, huống chi tự tại đã quen, đệ thấy đại tẩu vẫn nên giới thiệu vị cô nương kia cho các vị ca ca thì thích hợp hơn."

Bạch Ngọc Đường hò hét trong lòng: Đại tẩu à, đệ đã nói đến nước này rồi, thì tẩu cũng rộng lòng tha mạng đi.

Ai ngờ chẳng những không được đồng tình, còn đổi lấy cái liếc xéo của đại tẩu.

Lô phu nhân ngoái đầu liếc xéo Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó quay ngay qua Từ Khánh giở ra khuôn mặt tươi cười:

"Sao! Tam đệ cũng sốt ruột muốn thành gia à! Ha ha, yên tâm, đại tẩu như phụ mẫu, sao đại tẩu có thể nghĩ đến Ngũ đệ mà không thu xếp cho các đệ được chứ? Có điều Ngũ đệ tính tình quái đản, nữ tử tầm thường đều không vừa mắt, hiếm khi gặp được một cô nương xứng đôi với Ngũ đệ như vậy, tất nhiên đại tẩu phải lo cho hắn trước. Chờ xong việc của Ngũ đệ, ta sẽ từng bước thu xếp cho các đệ sau."

"Vậy....." Từ Khánh vẫn chưa từ bỏ ý định. Hắn muốn biết phải chờ tới khi nào? Nhưng câu sau đã bị Hàn Chương kéo tay áo ngăn lại, lập tức nuốt trở vào, ấm ức bưng bát cơm lên ăn tiếp.

Tương Bình thấy tình hình như thế, cười gượng hai tiếng giảng hòa:

"Không vội, không vội! Nếu Ngũ đệ có thể tìm được lương duyên, mấy huynh đệ chúng ta đều rất vui mừng!....."

Cái gì? Rất vui mừng? Tròng mắt Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa lọt ra ngoài.

"Đại tẩu, tẩu cũng biết, đệ từ trước đến nay quen tự do tự tại, không quen có người bên cạnh rầy rà vướng chân, huống chi Hãm Không đảo chính là nhà của đệ, đệ cần gì phải thành gia nữa?"

Lúc này, Lô phu nhân còn chưa kịp lên tiếng, Lô Phương vẫn luôn im lặng ngồi chỉnh tề bên cạnh bàn lại phá lệ nói tranh mất phần của phu nhân nhà mình:

"Ngũ đệ nói vậy sai rồi! Tuy nơi này chính là nhà đệ, nhưng nam nhi nếu không thành gia lập thất sẽ vĩnh viễn không hiểu hết được ý nghĩa của chữ nhà và trách nhiệm đối với thê tử. Có những trách nhiệm này đệ mới biết quý trọng những gì đệ có được. Cho nên, ta thực may mắn mới lấy được đại tẩu đệ!" Nói rồi ánh mắt ngập đầy cảm kích nhìn sang Lô phu nhân. Còn Lô phu nhân nghe xong cũng vô cùng vui sướng cảm động, dùng ánh mắt đưa tình không e dè đáp lại phu quân nhà mình.

"Phu quân......." Những chữ sau đã dùng hành động thay cho ngôn ngữ, chỉ thấy trong bát cơm của Lô Phương, các loại thức ăn đã chất đống thành núi.

Nhưng chúng huynh đệ dường như không đồng ý với quan điểm của đại ca: Hàn Chương nghiêng đầu đi, che giấu khóe miệng đang cong lên, Từ Khánh thật thà co rút da mặt, ngây ra tại trận; Tương Bình phe phẩy quạt lông chim lặng lẽ che khuất ý cười đầy mặt, Bạch Ngọc Đường cười khổ. Biểu cảm tuy khác nhau, nhưng lại cho ra một kết luận duy nhất: Đại ca, đại ca có thể lấy được đại tẩu, chúng đệ cũng thực ------- vinh hạnh!

Lô phu nhân bên này lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, càng cảm khái trong lòng: Loại hạnh phúc này nhất định phải để cho bọn họ sớm ngày trải nghiệm!

Kết quả là, càng thêm dứt khoát:

"Ngũ đệ, cứ quyết định vậy đi, ngày mai đại tẩu sẽ đưa đệ đi gặp mặt tiểu Đường muội của ta!"

"Không được!" Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường bắt đầu tê liệt.

Không! Không cần!

Tiếng kêu gào trong lòng buột miệng tuồn ra. Lô phu nhân nghe thấy mày liễu dựng thẳng, mắt hạnh trừng trừng.

"Vì sao không được?"

Bạch Ngọc Đường vừa thấy dáng điệu này của đại tẩu, lập tức phát tín hiệu cầu viện ra bốn phía, nhưng các vị đại ca dường như chẳng ai nghe thấy, tiếp tục chúi mũi vào bát cơm.

Trời ơi, sao Bạch Ngũ gia ta lại kết nghĩa với mấy người này vậy hả? Hừ, giờ chỉ còn cách dùng hạ sách!

"Đó là vì......Đệ đã có người trong lòng." Nói xong câu này, Bạch Ngọc Đường hận không thể cắm thẳng đầu xuống đất.


Cái chuyện mất mặt này lại phát ra từ miệng của Bạch Ngũ gia ta? Đều là do các người bức đệ!

Bốn vị ca ca đang ăn say sưa, nghe thấy lời này chợt nghệt người. Chỉ thấy miếng thịt bự mà Nhị ca Hàn Chương vừa mới gắp lên rớt ngay xuống bàn, nhìn Bạch Ngọc Đường không thể tin; Tam ca Từ Khánh càng làm quá hơn, hai mắt trợn tròn, miệng mím lại, cứ như thể bị cái gì đả kích; quạt lông chim trong tay Tứ ca Tương Bình cứng đờ, nhìn chòng chọc Bạch Ngọc Đường bằng vẻ mặt nghi ngờ, đến cả đại ca Lô Phương luôn trầm ổn cũng suýt bị sặc nước canh.

Tại hiện trường chỉ có mỗi Lô phu nhân là giữ nguyên vẻ bình tĩnh, cười hiền hòa, thong dong rót cho mình một chén rượu, thản nhiên nhấp một ngụm, sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường nói:

"Ngũ đệ, có phải đệ không muốn gặp tiểu Đường muội của ta, nên mới lấy việc này ra làm cớ?"

Đôi mắt toan tính như lưỡi dao đâm xoáy tới, làm khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường đỏ bừng.

Đại tẩu quả nhiên là đại tẩu, không thể nói dối dăm ba câu là gạt được ngay. Nhưng nghĩ tới tới chuyện tương thân, đây không phải là muốn lấy mạng của Bạch Ngũ gia ta sao? Không được!

Vì thế kiên trì trả lời:

"Tẩu nghĩ đi đâu vậy, ngẫm lại danh hào Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường trên giang hồ đâu phải là khoác lác, không biết bao nhiêu cô nương nguyện ý theo Bạch Ngũ gia đệ, ừm, may thay lại gặp được một người khiến cho Ngũ gia đệ coi trọng. Cho nên, đại tẩu không cần phải nghi ngờ. Còn các vị ca ca, các huynh cũng không cần phải kinh ngạc như vậy." Nói xong, lại giả vờ mỉm cười ung dung, kỳ thật còn khó coi hơn cả khóc.

Ừm, có lý, Ngũ đệ xuất thân từ giang hồ, công phu điêu luyện, tướng mạo thì tuấn tú như vậy, cô nương ái mộ đệ ấy nhiều không đếm xuể, vậy gặp được một cô nương ngưỡng mộ trong lòng cũng không phải là chuyện vô lý.

Kết quả là, mọi người ngươi một câu ta một câu, bắt đầu ồn ào:

"Ngũ đệ, hóa ra tiểu tử đệ đã có người trong lòng, vậy còn giấu chúng ta làm gì? Còn không mau đưa người đến đây cho chúng ta gặp mặt!"

"Đúng vậy, Ngũ đệ, đệ muội là người ở đâu? Có xinh đẹp không? Lúc nào dẫn tới cho chúng ta gặp một lần đi?"

Trên trán Bạch Ngọc Đường số lượng sọc đen tăng lên như bão, da mặt không ngừng run rẩy, cũng đành phải đáp qua loa hai ba câu.

"Việc đó, ừm ừm, là người Khai Phong, bộ dạng, bộ dạng rất xinh đẹp. Ờ....." Dù sao cũng là nói bừa, bọn họ đâu thể nào gặp được.

"Hả, là người Khai Phong, trách sao dạo gần đây Ngũ đệ thường chạy tới Khai Phong, nói gì mà tới Khai Phong phủ tìm Triển Chiêu luận võ, té ra là lén đi gặp đệ muội. Ha ha ha....."

Bạch Ngọc Đường ơi Bạch Ngọc Đường, mi đúng là tự lấy đá đập vô chân mình, cứ nói đại chỗ nào cũng được mà, sao lại là Khai Phong?

"Ha ha ha.......đệ thì biết cái gì? Có hiểu câu một ngày không gặp như cách ba thu không?"

"Nghe ta, Ngũ đệ không cần xấu hổ, ớ, mà mặt đỏ mất rồi, ha ha ha....."

Ê, cái này không phải xấu hổ, mà là bị các huynh chọc tức!!

Bạch Ngọc Đường đã không còn hơi sức chống đối.

"Ừm, Ngũ đệ không còn nhỏ nữa, cũng nên thành gia đi, hay là chọn ngày sớm chút!"

"Đúng đúng đúng, đại ca nói rất đúng. Nếu không Ngũ đệ mắc phải chứng tương tư, thì chữa không nổi, không nổi đâu. Ha ha ha ha.........."

...................

Tiếng huyên náo cười đùa vòng vòng bên tai, nhưng lúc này Bạch Ngọc Đường đã không còn khả năng nghe nhìn, hai tay kêu lên răng rắc, kiềm chế cơn xúc động muốn nhào lên bóp chết từng người. Thế nhưng vào giây tiếp theo, hắn chỉ còn một nguyện vọng duy nhất trong đầu, đập đầu xuống đất siêu sinh cho rồi.

Chỉ vì đại tẩu yêu quý của hắn đã có phát biểu mới:

"Nếu Ngũ đệ đã có người trong lòng, đại tẩu cũng vui mừng cho đệ. Nhưng mà, đại tẩu đã đồng ý xe chỉ luồn kim (Làm mối) tiểu Đường muội cho đệ, muội ấy nghe thấy danh tiếng của đệ từ lâu, cứ mãi quấn lấy ta muốn đến đây gặp mặt đệ một lần, đại tẩu không phải người thất tín, nhưng nếu nói thẳng với muội ấy rằng Ngũ đệ đã có người trong lòng, với tính tình của muội ấy tất nhiên sẽ không tin. Thôi thì như vầy, Ngũ đệ dẫn theo người trong lòng của đệ đến gặp mặt, vừa hay Đường muội của ta cũng ở Khai Phong. Thứ nhất, để cho Đường muội của ta hết hy vọng với đệ, thứ hai, coi như biết thêm bằng hữu, như vậy ta cũng không thất tín với muội ấy. Ngũ đệ thấy thế được chăng?

Kỳ thật trong lòng Lô phu nhân suy tính: Ngũ đệ à Ngũ đệ, còn dám lừa gạt đại tẩu ta, tới lúc đó không mang được người trong lòng đến để xem đệ có ngoan ngoãn vào khuôn khổ không? Mà dù cho có người trong lòng thật đi nữa, ta cũng có thể mượn cơ hội này để nhìn rõ tướng mạo, ta thật muốn xem là cô nương nhà ai có thể giữ được lòng của Ngũ đệ.

Hạ quyết tâm, Lô phu nhân đắc ý ra mặt, cười thầm trong bụng: Đến hồ ly gian xảo cũng khó đấu lại thợ săn ta đây!

"Việc này......Việc này......" Đại tẩu quả nhiên không đơn giản, Bạch Ngọc Đường vắt nát óc suy nghĩ, tìm cách qua truông.

"Đừng có nói với ta người trong lòng của đệ hiện tại không có ở Khai Phong nhé!" Lô phu nhân cắn chặt răng, mắt nheo lại vẻ uy hiếp.

Nguy rồi, xem ra lý do này vô dụng.

"Cái đó.....Cái đó....." Làm sao mới xong đây?

"Được rồi, cứ làm theo lời đại tẩu đệ đi, mọi người ăn cơm, ăn cơm!" Đại ca lên tiếng giảng hòa, nói xong bưng bát cơm lên ăn tiếp.

"Ngũ đệ, đệ dẫn muội tử đến gặp đại tẩu rồi, nhất định phải dắt đến Hãm Không Đảo cho chúng ta gặp mặt đấy ......"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

Mọi người gật đầu tán thành, bưng bát cơm ăn tiếp.

Đại ca, huynh giảng hòa cái kiểu gì vậy hả? Tiêu rồi!!! Giờ phải đi đâu tìm ý trung nhân đây?

Đang rầu thúi ruột, đột nhiên, một bóng người chớp qua trong óc.

Có rồi! Hề hề......Tẩu tử, có câu đạo cao một thước quỷ cao một trượng, không đúng, là quỷ cao một thước đạo cao một trượng! Lần này phải cho tẩu trải nghiệm một lần!

 *

Kim Kiền dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngáp một cái, nói giọng lười biếng:

"Ngũ gia, sáng sớm gà còn chưa gáy, ngài túm ta tới chuồng ngựa làm gì? Chẳng lẽ ngài muốn mượn ngựa Khai Phong phủ? Nhưng mà việc này ta không quản, ngài đi tìm tạp dịch đi....À, hay là ngài tìm Công Tôn tiên sinh nói một tiếng cũng được, đúng rồi, tìm Triển đại nhân cũng xong mà, oáp, chỉ tiếc chức quan ta quá nhỏ, không giúp được ngài."

Bạch Ngọc Đường nghe Kim Kiền nói một tràng mấy câu chẳng liên quan gì, phì cười, giơ quạt xếp lên khẽ gõ đầu Kim Kiền.

"Nói bừa! Ai nói ta muốn mượn ngựa?"

Kim Kiền oan ức xoa xoa cái đầu bị gõ đau.

"Vậy ngài dẫn ta đến đây làm gì?" Nói xong lại ngáp một cái, trong lòng nhỏ giọng than thở: Ta mệt lả cả ngày, bây giờ mới được ngủ, đâu giống như Tiểu Bạch Thử ngươi rảnh rang như vậy?

 "Tiểu Kim Tử, bình thường Ngũ gia ta đối với ngươi thế nào?" Bạch Ngọc Đường nghiêm trang hỏi.

"Hả?" Kim Kiền mới ngáp được một nửa đã bị dọa nghẹn, trả lời dè chừng: "Ha ha, Ngũ gia đối với ta, ờ, tốt, cực tốt." Lại oán thầm trong bụng: Tốt cái con khỉ, rảnh rỗi thì bắt nạt ta, lúc nào cũng ở trước mặt Tiểu Miêu "Hãm hại" ta! Hừ, mà mấy lời này sao lại quen tai như vậy? Cứ như câu tiếp theo sẽ là "Xin ngươi giúp cho một việc, hoặc là, tại hạ có việc muốn nhờ" tầm xàm gì đó?


Quả nhiên ------

"Tiểu Kim Tử, Ngũ gia có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."

"Chuyện......Chuyện gì?" Kim Kiền run rẩy trong lòng.

"Chuyện này, nói thế nào mới tốt đây?" Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường đỏ bừng: Việc này đúng là khó mở miệng chết bà.

Kim Kiền nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đỏ mặt, mắt nhỏ trợn tròn kinh ngạc: Chuyện lạ có thật, Cẩm Mao thử đường đường mà cũng ấp úng khó mở miệng, thật sự là hiếm thấy, hiếm thấy!

Nghẹn nửa ngày, rốt cuộc Bạch Ngọc Đường cũng quyết định nói ra. Bằng không, đại tẩu và chư  vị ca ca biết được, không cười nhạo ta mới là lạ! Không được! Tuyệt đối không thể để cho bọn họ chê cười ta!

"Việc này, Tiểu Kim Tử, Ngũ gia muốn nhờ ngươi chịu ấm ức một lần, giả thành ý trung nhân của ta đi gặp hai người, ngươi thấy sao?"

"Cái gì?" Tiếng hét cao quãng tám suýt nữa làm kích động mấy con ngựa đang ngủ say. Bạch Ngọc Đường lập tức xông lên bịt miệng Kim Kiền lại.

"Nói nhỏ chút, ngươi sợ người khác không nghe thấy hay sao hả?"

Bảo ta giả làm ý trung nhân của hắn, chẳng phải là muốn bắt ta mặc đồ nữ sao? Còn....Còn đi gặp hai người? Chẳng lẽ là......gặp cha mẹ?! Có lộn hay không vậy?

"Không được, tuyệt đối không được, Ngũ gia ngài nên đi tìm người khác đi."

"Tiểu Kim Tử, tình hình bây giờ rất khẩn cấp, ngươi không thể nào thấy chết không cứu!" Đại tẩu tuyệt đối là cố ý, còn không cho ta thời gian chuẩn bị, hôm qua vừa nói xong, hôm nay đã bắt ta mang người trong lòng đến gặp mặt Tiểu Đường muội của tẩu ấy, còn nói rất hay 'Chỉ vì ta suy nghĩ cho Ngũ đệ thôi, giúp Đường muội ta gạt bỏ ý niệm trong đầu sớm một chút, bớt gây thêm phiền toái sau này.' Hừ! Theo ta thấy chính là muốn ta trở tay không kịp thì đúng hơn!

"Tại hạ quả thật bất lực, còn thỉnh Bạch Ngũ gia thứ lỗi, nếu không có việc gì khác, ta còn bận về phòng ngủ tiếp." Nhìn trời còn chưa sáng đâu, hẳn là còn ngủ thêm được nửa canh giờ.

"Chờ một chút! Nếu Tiểu Kim Tử có thể giúp Ngũ gia, tấm ngân phiếu này là của ngươi." Rốt cuộc Bạch Ngọc Đường tung ra một đòn sát thủ ------ Ngân phiếu!

Ngân.....Ngân phiếu? Mắt nhỏ của Kim Kiền hí lại thành khe hẹp, lỗ tai giật giật không kiểm soát.

Cho ta bạc? Thật hay giả?

Ngoái đầu, ghé mắt, trộm ngắm nghía tờ ngân phiếu trên tay Bạch Ngọc Đường.

Oa! Là Ngân phiếu thật á!

Đôi mắt hẹp tí tức khắc tỏa ra màu xanh lục, nhìn lại trị giá.

Hả! Chỉ có năm mươi lượng! Với gia thế của Bạch Thử ngươi, như vậy thật quá keo kiệt rồi!

"Ngại quá, Ngũ gia, tại hạ thật sự bất lực!" Nói xong đi tiếp về phía phòng mình.

Hì hì, ta không tin ngươi không kêu ta lại!

"Chậm đã! Thêm một trăm lượng thì thế nào?" Tiểu Kim Tử này lòng tham không nhỏ đâu.

Thêm một trăm lượng? Tổng cộng là một trăm năm mươi lượng? Hề hề, Bạch Thử quả nhiên rộng rãi. Nhưng, một trăm năm mươi lượng hình như cũng chưa nhiều lắm! Nếu không, chờ đã! Kim Kiền tính toán trong lòng một chút, di di chân về phía trước, nhưng rõ ràng đã giảm bớt tốc độ. Chậc, chậc, đây là kế sách chém giá bách phát bách trúng!

"Thêm một trăm lượng nữa, Tiểu Kim Tử đừng tham như vậy chứ, nói thẳng một câu đi, rốt cuộc thì ngươi có giúp hay không đây?" Bạch Ngọc Đường lôi soạt một tờ ngân phiếu ra, kêu vội một tiếng.

Sao? Thêm một trăm lượng nữa á, Bạch Thử quả nhiên của cải hùng hậu! Ừm, không nên kì kèo nữa, bằng không Bạch Thử nóng lên, mất cả chì lẫn chài thì toi, huống chi hai trăm năm mươi lượng cũng không ít ỏi gì, hì hì.....Khoan đã, hai trăm năm mươi lượng hình như hơi lẻ?

Da mặt Kim Kiền nhăn nhúm.

 "Ba trăm lượng, dứt giá!" Đôi mắt hẹp nhíu lại, xoay người nói với Bạch Ngọc Đường.

"Tốt! Ba trăm lượng thì ba trăm lượng!" Há, chỉ cần có bạc sợ gì Tiểu Kim Tử ngươi không hợp tác!

Kim Kiền hớn hở chạy lại vươn tay ra muốn chộp lấy ngân phiếu trong tay Bạch Ngọc Đường, ai ngờ Bạch Ngọc Đường rụt tay lại, làm Kim Kiền vồ hụt vào không khí, Kim Kiền trợn mắt nhỏ nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

Bạch Thử, ngươi muốn lật lọng hả?

"Đừng nóng! Tiểu Kim Tử, bây giờ ta giao trước cho ngươi một trăm năm mươi lượng tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành rồi sẽ giao tiếp cho ngươi một trăm năm mươi lượng nữa, ngươi thấy sao nào?"

Không phải chứ? Bạch Ngũ gia lúc nào cũng vung tiền không tiếc sao hôm nay lại kì kèo mặc cả cứ như mấy bà mụ vậy?! Hay là Bạch Thử này muốn chuyện thành rồi quỵt nợ ta! Nhưng mà tiếng tăm của Bạch Ngọc Đường trong chốn giang hồ chắc cũng không đến nỗi đó, huống chi một trăm năm mươi lượng, đối với ta thì hấp dẫn thật, nhưng với hắn cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi!

Bạch Ngọc Đường dường như nhìn ra vẻ ngờ vực của Kim Kiền, cười cười, nói tiếp:

"Tiểu Kim Tử cứ yên tâm, lời của Bạch Ngũ gia ta từ trước đến nay đều đáng giá ngàn vàng!"

"Một lời nói ra, bốn ngựa khó theo! Thành giao!" Kim Kiền kích động nhận lấy tờ ngân phiếu một trăm năm mươi lượng, săm soi kỹ càng.

Woa, một trăm năm mươi lượng, không đúng, là ba trăm lượng, hì hì, bằng tiền lương mười mấy năm của ta, phát tài, phát tài tới rồi! Khoản kiếm thêm này ngàn vạn lần không thể cho cây gậy trúc bụng đen kia biết, nếu không lại phải sung công, hì hì.....

"Không có thời gian lề mề đâu, mau đi với ta!" Bạch Ngọc Đường dắt theo Kim Kiền còn đang cười ngốc.

"Đi......Đi đâu?"

"Đương nhiên phải đi rửa mặt chải đầu trang điểm, chẳng lẽ ngươi muốn ăn mặc thế này đến đó sao?"

"Chờ.....Chờ một chút, để ta xin phép Triển đại nhân đã!" Hôm nay là ngày làm việc của ta, hơn nữa chết người ở chỗ còn phải tuần phố với Triển đại nhân. Nếu ta không xin nghỉ.....

Trong đầu lóe lên cảnh tượng cánh tay bị treo đầy tỏi đứng trung bình tấn.

Kim Kiền không khỏi rùng mình một cái: "Phiền Ngũ gia chờ một lát, ta đi chút rồi quay lại liền." Nói xong, xoay người một cái đã mất biệt.

Bạch Ngọc Đường sửng sờ hai giây, không khỏi bật cười: Tiểu Kim Tử này xem ra rất sợ tên mèo thối kia, ha ha ha....

Mới phóng được mấy bước, gà trống đã gáy vang một tiếng gọi sáng, Kim Kiền dè dặt gõ cửa phòng Triển Chiêu:


"Triển đại nhân, Triển đại nhân....." Hở? Sao không có ai? Sớm như vậy Tiểu Miêu đã đi rồi à? Chẳng lẽ lại có công vụ gì? Hì hì......Vậy không cần phải xin phép hắn nữa.

Kim Kiền vừa thấy may mắn trong lòng, xoay người định đi khỏi, nhưng khi ngẫm lại.

Không được, hành tung của Tiểu Miêu này từ trước tới nay không ai nắm được, lỡ như, ta nói là lỡ như thôi nhé, hắn đột nhiên trở về tìm không thấy ta, vậy ta...Không dám nghĩ tiếp nữa, chạy nhanh đi tìm người nói với Tiểu Miêu một tiếng vậy.

Trong phòng, Trịnh Tiểu Liễu ngủ say như chết, trên gương mặt hiền lành lộ ý cười ngọt ngào.

Tên to xác này chả phải làm gì nên ngủ đến ngon lành. Muốn duỗi tay bộp vào mặt hắn một phát, nhìn kỹ lại, Trịnh Tiểu Liễu miệng lệch đi, nước miếng chảy dọc từ hai má xuống gối. Kim Kiền không khỏi nhếch mép, cuối cùng không đập vào mặt, mà lấy chân đạp đạp vào mông Trịnh Tiểu Liễu

"Ê ê, Tiểu Lục, dậy dậy!" Không phản ứng, tiếp tục đạp, vẫn không phản ứng.

Kim Kiền áp sát tới lỗ tai Trịnh Tiểu Liễu hét lớn một tiếng: "Triển đại nhân tới!"

"Hả, Triển đại nhân!" Trịnh Tiểu Liễu lăn tròn bật dậy, day day hai mắt mơ màng.

"Triển đại nhân làm sao?" Nhìn trái ngó phải, không thấy thần tượng đâu, chỉ thấy một Kim Kiền đang khoanh tay nhìn hắn vẻ mặt tươi cười.

"Kim.....Kim Kiền! Ngươi nói Triển đại nhân tới, ở đâu?"

"Lừa ngươi thôi, ta không nói như vậy thì ngươi đã chẳng thèm dậy."

"Oáp....." Lời đáp càng ngày càng xìu xuống, Trịnh Tiểu Liễu lại lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

"Ê, dậy dậy, đừng ngủ, ta có việc nhờ ngươi." Kim Kiền lại liều mạng lay Trịnh Tiểu Liễu.

"Chuyện gì?" Trịnh Tiểu Liễu bị lay đến đầu váng mắt hoa, mắt còn không thèm mở, mơ mơ màng màng hỏi.

"Hôm nay ta với Bạch Ngũ gia ra ngoài có chút việc, không thể tuần phố với Triển đại nhân, chờ Triển đại nhân trở về ngươi xin phép ngài ấy giúp ta, nói ta sẽ về ngay. Nhớ kỹ chưa?" Kim Kiền ào ào xổ ra một tràng, chỉ thấy Trịnh Tiểu Liễu ngồi xiêu vẹo ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, người ngã trước ngã sau, nếu không có Kim Kiền túm lại sợ là đã ngủ mất đất từ lâu.

"Ê, đừng ngủ, rốt cuộc ngươi có nghe gì hay không? Ê ê......" Xem ra nhờ sai người rồi, Tiểu Lục này rốt cuộc có nghe vào tai không đây.

Kim Kiền dí vào tai Trịnh Tiểu Liễu gào lên, Trịnh Tiểu Liễu nhíu mày theo bản năng, miễn cưỡng bật ra một khe mắt hí, trả lời:

"Nói ngươi và Bạch Ngũ gia ra ngoài có chút việc, xin nghỉ với Triển đại nhân, hôm nay sẽ không tuần phố, ta nhớ hết trơn rồi." Nói xong quay lại ngủ vùi.

Haizz, coi như cũng nhớ được chỗ quan trọng. Giờ cũng không còn sớm, cái tên Bạch Thử nóng nảy đó nhất định đã chờ tới sốt ruột. Ba trăm lượng, hì hì.....

Nghĩ đến ngân phiếu, Kim Kiền lập tức tỉnh cả người, xoay vù như gió lốc thổi ra tới cửa, chợt nghe trong phòng "Rầm" một tiếng như có vật gì vừa rơi, sau đó chỉ thấy Trịnh Tiểu Liễu xoa xoa đầu, mí mắt nâng lên một chút, tiếp tục vùi đầu ngủ say mê mệt.

-----------------------------------

Bầu trời đã sáng sủa hơn, quán nhỏ và người bán hàng rong đầu trên cuối phố đều đã hò hét rao hàng tự bao giờ, mọi người qua lại không ngớt, có hỏi giá, có chọn hàng.....rộn ràng huyên náo. Trong đám người rộn rịp, có một vị công tử, áo trắng hơn tuyết, tuấn nhan hoa mỹ, có điều dáng vẻ vội vàng gấp gáp. Đi bên cạnh là một cô gái gầy tong, áo khoác bằng lưới mỏng màu hạt lựu, chiếc sa y màu bích buông dài xuống chân, đôi mắt hẹp tí mang theo vài nét uể oải, nhưng dưới chân vẫn không ngừng rảo bước thoăn thoắt, chẳng có vẻ gì thướt tha của nữ tử khuê môn.

"Đến phía trước, Tiểu Kim Tử, chốc nữa gặp đại tẩu ta và tiểu Đường muội kia, ngươi cứ làm theo những gì Bạch Ngũ gia dạy ngươi, đã hiểu chưa?" Nam tử áo trắng dừng chân, mở lời nhắc nhở.

"Đã biết, Ngũ gia yên tâm đi, không phải chỉ là diễn thôi sao? Không làm khó được ta!" Kim Kiền ta quyết không để vuột mất một trăm năm mươi lượng!

Đi được không xa, quả nhiên phía trước hiện ra một tửu lâu kiến trúc đồ sộ, trên bảng hiệu đỏ khắc ba chữ vàng to tướng Túy Tiên lâu. Túy Tiên lâu này chính là tửu lâu nổi danh nhất Khai Phong, có thể so với khách sạn năm sao. Trang hoàng bên ngoài đã làm cho các tửu lâu tầm thường không cách nào bì kịp, bên trong lại càng lung linh tao nhã, trên tường là bút tích thơ phú của các vị danh nhân, trải khắp sảnh chính là  các bộ bàn ghế bằng gỗ lim thượng đẳng điêu khắc tinh xảo, hơn nữa còn không vương một hạt bụi, bóng lộn như mới. Trên mỗi bàn đều bày một bộ chung rượu ấm ngọc loại tốt nhất, nhìn vào đã biết giá cả xa xỉ. Kim Kiền và Bạch Ngọc Đường được tiểu nhị nhiệt tình đưa lên lầu hai, đầu Kim Kiền không ngừng xoay trái xoay phải, nhìn ngó khắp nơi. Túy Tiên Lâu từ trước đã nghe danh, nhưng bây giờ nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền. Vừa bước lên lầu hai, chiếc bàn tiệc bóng bẩy đập ngay vào mắt làm cho Kim Kiền tức khắc cứng lưỡi.

Một chiếc bình phong cổ bằng gỗ đàn hương khắc chạm tinh xảo, ngăn cách các phòng tiệc với nhau, chỉ nghe tiếng chung tách va chạm, tiếng nâng cốc reo hò, chứ không nhìn thể nhìn thấy người nào ngồi ngay cách vách.

Đừng nói ông chủ tửu lâu này cũng xuyên qua từ thế kỷ hai mươi mốt chứ? Mặc dù dùng bình phong không cách âm nhưng cực tế nhị, có ý tưởng.

Bạch Ngọc Đường lặng lẽ dùng quạt xếp huých huých Kim Kiền đang hai mắt tỏa sáng, trong miệng tấm tắc không thôi, lúc này Kim Kiền mới phát giác hóa ra bản thân đã đi tới trước mặt Lô đại tẩu từ bao giờ. Kim Kiền thu vội bộ mặt ngốc ngếch lại, mỉm cười thẹn thùng, còn chưa đợi thỉnh an, đã nghe Lô phu nhân lên tiếng trước:

"Vị cô nương này, sao ta thấy cô nương rất quen? Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?" Mày rậm mắt nhỏ, thân hình gầy gò, còn vẻ mặt tinh quái.....

"À ừm....." Thông thông cổ họng, giọng nói cố hết sức cho ra điệu mảnh mai yểu điệu:

"Vị này ắt hẳn là đại tẩu rồi, tiểu nữ tử tên là Kim Châu, muội muội song sinh của giáo úy Kim Kiền Khai Phong phủ....." Kim Kiền hạ người phúc thân, không chút hoang mang thi lễ đáp lời, cũng may đã sớm chuẩn bị.

"A, thì ra là thế, thảo nào, thảo nảo! Ta và Kim Kiền ca ca là nhất kiến như cố, thật không ngờ hắn còn có một muội muội song sinh, không tồi không tồi."

Lô phu nhân kéo tay Kim Kiền, nhìn trái nhìn phải:

"Ừm, quả là, vẻ ngoài rất giống với ca ca muội!"

Da mặt của Kim Kiền và Bạch Ngọc Đường thi nhau giật giật.

Nói thừa, không giống mới là lạ!

"Đến đây đến đây, đây là tiểu Đường muội của ta, tên là Giang Linh." Trong lúc giới thiệu, một vị cô nương chậm rãi bước đến trước mặt ba người, sa y mỏng khoát hờ bên vai, váy dài buông rủ xuống gót hài, tóc tơ đen tuyền như thác đổ, mắt ngọc mày ngài, nét cười trong vắt, càng tôn lên vẻ mị hoặc quyến rũ. Khẽ hạ người phúc thân, nói:

"Tiểu nữ Giang Linh ra mắt Bạch Ngũ gia, Kim Châu cô nương." Giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào làm người nghe xong phải nảy sinh trìu mến.

Kim Kiền bên cạnh không khỏi tán thưởng trong lòng: Chậc chậc, cô nương xinh đẹp như vậy, Bạch Thử ngươi là đầu vào nước, hay là tâm lý có vấn đề, nếu không chẳng lẽ không thích người khác phái?

Trộm liếc mắt qua Bạch Ngọc Đường, thấy Bạch Ngọc Đường chỉ thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó đã bày ra dáng vẻ tiêu sái không khuôn phép, nói:

"Giang Linh cô nương không cần khách khí, mời ngồi!" Nói xong ra vẻ tình nồng ý mật kéo tay Kim Kiền, ý bảo nàng ngồi xuống cạnh mình. Trên bàn đã bày biện tất cả món ăn, chung tách cũng đã rót đầy. Kim Kiền nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn mê người, nuốt nước miếng ừng ực, thầm nhắc nhở mình: Chú ý hình tượng, chú ý hình tượng!

Giang Linh cô nương thẹn thùng có lễ, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đường tỷ. Nhưng không ai biết được trong lòng cô nương thướt tha dịu dàng này lại cất giấu lòng đố kị.

Vốn nghe trên giang hồ đồn đãi Bạch Ngọc Đường không chỉ có võ công tuyệt đỉnh, tướng mạo cũng anh tuấn bất phàm, cho nên muốn cậy nhờ vào quan hệ của Đường tỷ với Bạch Ngọc Đường, rất vất vả mới đợi được cơ hội này, nhưng sau lại nghe thấy Bạch Ngọc Đường đã có người trong lòng, nàng nhất định phải xem thử là nữ tử nào có thể chiếm được lòng của Bạch Ngọc Đường. Giờ gặp mặt rồi, nàng thật sự không cam lòng, nàng không hiểu đến cùng thì mình có điểm nào thua kém Kim Châu cô nương kia, đến nỗi Bạch Ngọc Đường ngay cả liếc cũng chẳng thèm liếc mình lấy một cái, còn ân cần quan tâm cô nương kia như thế. Tuy rằng trong lòng vạn phần không phục, nhưng ngoài mặt vẫn không thiếu lễ độ:

"Từ lâu đã nghe thấy đại danh của Bạch Ngũ gia, đáng tiếc vẫn không có cơ hội kết bằng hữu, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền, Giang Linh xin kính Ngũ gia một ly." Nói xong bưng chén rượu lên: "Giang Linh uống trước làm kính!" Tay áo che phủ, đầu ngửa cao, nhanh nhẹn lưu loát, chốc lát sau, đặt chén không về lại mặt bàn.

"Được! Giang Linh cô nương quả nhiên sảng khoái! Chén rượu này Bạch mỗ đáp lễ." Nói xong tay nâng chén rượu, tiêu sái uống cạn.

Kim Kiền bên kia không kiềm chế được, trong lòng âm thầm tụng niệm: Mau khai tiệc đi, đồ ăn lạnh hết rồi kìa!

Kim Kiền đang dồn hết sức lực dán mắt vào thức ăn, bên tai chợt truyền đến một tiếng gọi thấp:

"Kim Châu cô nương...."

"Hả?" Kim Kiền giật mình quay qua, thấy Giang Linh đang bưng chén rượu hướng về phía mình:

"Hôm nay có thể may mắn kết bằng hữu với Kim Châu cô nương, Giang Linh cảm thấy thật vinh hạnh, xin kính cô nương chén này!" Nói xong, lại chắn tay áo, giương tay lên, uống cạn thêm chén nữa.

Đùa hả, ta còn chưa bỏ gì vào bụng, không có đồ lót dạ thì say là cái chắc. Cô nương này thật chẳng có thường thức gì mà!

Kim Kiền co rút khóe miệng, khó khăn lôi ra cái mặt tươi cười:

"Sao Giang Linh cô nương lại nói vậy, chén rượu này hẳn phải để Kim Châu kính cô mới đúng! Có điều bụng rỗng uống rượu rất dễ đau dạ dày, Giang Linh cô nương nên ăn chút điểm tâm thì tốt hơn." Biết cô uống được, dù vậy cũng phải cho ta ăn đã chứ, điểm tâm trên bàn ta còn chưa động tới tí ti nào kìa.

"Kim Châu cô nương nói đúng, bụng rỗng uống rượu rất dễ tổn thương dạ dày, đây, chúng ta dùng bữa, đừng uống rượu không, nhìn kìa, đồ ăn sắp nguội cả rồi." Lô phu nhân vội vàng tiếp lời.

Vẫn là Lô phu nhân anh minh!

Hai mắt Kim Kiền lập tức phóng ra tia sáng kỳ dị, giơ đũa lên nhắm tới đĩa thịt nướng mà mình thích nhất. Đột nhiên, chân đau một cái trời giáng, ánh mắt Bạch Ngọc Đường âm thầm quét tới, lúc này Kim Kiền mới ngớ ra mình là ý trung nhân của Bạch Ngọc Đường, sao có thể để cho Bạch Thử mất mặt?


Vì một trăm năm mươi lượng ngân phiếu còn chưa vào tay ta, ta nhịn!

Nghĩ đến ngân phiếu, Kim Kiền tức thì tạo dáng thục nữ, từ tốn gắp lên một miếng thịt nướng còn nóng hôi hổi, sau đó thả vào trong bát của Bạch Ngọc Đường một cách tao nhã, ái muội nói:

"Ngọc Đường, nếm thử đi, chàng thích nhất là thịt nướng mà!" Không phải là diễn thôi sao? Ta đây bất chấp.

Bạch Ngọc Đường nào đoán được Kim Kiền lại giở ra trò này, ngốc ra nửa giây, nửa giây sau lập tức mỉm cười thắm thiết, cũng gắp một miếng măng tre bỏ vào trong bát của Kim Kiền:

"Nàng cũng ăn nhiều chút đi."

Nè, ta gắp cho ngươi là thịt ----- là thịt nướng đó! Vậy cớ gì ngươi chỉ gắp cho ta măng tre?

Trong lòng Kim Kiền căm giận bất bình, trên mặt lại nở ra nụ cười cảm kích.

"Cám ơn Ngọc Đường!" Tâm không cam tình không nguyện thả miếng măng tre kia vào trong miệng.

"Ha ha, nhìn đôi tình nhân trẻ ân ái kìa, thật là làm cho người ngoài ao ước!" Lô phu nhân cười xòa, trêu đùa hai người.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, âm thầm đắc ý: Đại tẩu, đừng nói tẩu thật lòng tin đệ mang tới một "Ý trung nhân" đấy chứ? Ha ha ha.....

Kim Kiền lén nghía qua Bạch Ngọc Đường, cũng dương dương tự đắc: Bạch Thử, ngươi mướn ta là đúng chỗ rồi, bạc này không phí phạm đâu.

Trong bốn người chỉ có một người là rầu rĩ không vui, trong lòng hối hận vô vàn: Sao ta không gặp Bạch Ngọc Đường sớm hơn chứ? Bằng không người ngồi bên cạnh chàng lúc này nhất định là ta!

*

Kể đến chuyện hôm nay vừa qua khỏi giờ Dần, Triển hộ vệ Triển Chiêu đã bị Bao đại nhân gọi đến phòng khách, là vì một án kiện có liên quan đến hoàng thất, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh thương nghị gần một đêm, rốt cuộc quyết định viết một phong thư, bàn bạc đối sách với Bát hiền vương. Bức thư này cực quan trọng, nên phải cử người tâm phúc cẩn trọng, võ công trác tuyệt, phải là Triển Chiêu đích thân đi mới yên tâm. Kết quả là, Triển Chiêu lĩnh mệnh đi không ngừng nghỉ đến phủ Bát Hiền vương. Có điều hắn không biết, hắn chân trước vừa đi khỏi, chân sau Bạch Ngọc Đường đã mò tới.

Lúc thân ảnh đỏ thẫm kia trở về, Khai Phong phủ đã ở trong trạng thái bận rộn, Triển Chiêu đến gặp Bao đại nhân phục mệnh xong, quay về phòng tình cờ gặp phải Triệu Hổ: "Triển đại nhân ngài đã về!" Triệu Hổ mới đó còn thẩn thờ lập tức tỉnh táo.

"Triệu Hổ, hôm nay là ai ra ngoài tuần phố?"

"A, nhóm Trương Long đang tuần tra phố Nam, phố Bắc vốn dĩ là do Triển đại nhân và Kim giáo úy đảm nhiệm, nhưng Công Tôn tiên sinh nói Triển đại nhân có công sự trong người, sợ là không về kịp, hơn nữa lại bôn ba vất vả, hôm nay không cần tuần phố. Cho nên phố Bắc tạm thời do nhóm Mã Hán tuần tra, Triển đại nhân cứ yên tâm."

"Ừm, vậy thì tốt rồi." Triển Chiêu nhẹ thở ra, đột nhiên nghĩ đến:

"Vậy Kim giáo úy đâu?" Ta đi vắng hẳn là do hắn dẫn dắt đội tuần tra, Triển Chiêu nghi ngờ trong lòng, bật thốt lên thành tiếng.

"Kim giáo úy có ở trong đội tuần tra không?"

"Kim giáo úy?" Triệu Hổ gãi gãi đầu: "Không có, sáng ra mọi người đã chẳng thấy hắn đâu rồi. Đại nhân tìm hắn có việc à?"

Triển Chiêu nhíu mày, sau đó nhã nhặn nói với Triệu Hổ: "Không có việc gì, ta chỉ thấy lạ hôm nay là ngày làm việc của hắn, tại sao lại không đi tuần? Ngươi có việc bận cứ đi trước, ta đến đó xem sao." Nói xong, xoay người đi về hướng phòng Kim Kiền.

Để lại một mình Triệu Hổ âm thầm cảm khái: Triển đại nhân cực nhọc cả đêm, vậy mà còn không quên quan tâm cấp dưới, thật không hổ là tấm gương để chúng ta noi theo. Có một cấp trên tốt như vậy, chúng ta còn không cố gắng công tác thì còn gì là mặt mũi Khai Phong phủ nữa?

Nghĩ vậy Triệu Hổ nhất thời cảm thấy tràn đầy sinh lực.

Đi! Ta đi tuần tiếp một vòng!

*

"Kim giáo úy, Kim giáo úy, ngươi có trong phòng không?" Triển Chiêu gõ cửa phòng mấy cái.

Hửm? Sao không thấy ai trả lời? Kim Kiền này không biết lại chạy đi đâu rồi.

Triển Chiêu càng siết chặt chân mày, xoay người muốn rời đi, liền nhìn thấy một bộ khoái thân hình cao gầy như sậy đang đi vào trong viện, xem ra mới tuần phố về, nhìn kỹ người này có đôi mắt báo đặc trưng, đôi tai nguyên bảo, chiếc cằm nhọn, đúng là Trịnh Tiểu Liễu bằng hữu tốt của Kim Kiền.

"Trịnh bộ khoái, xin dừng bước. Triển mỗ có việc muốn hỏi ngươi."

"Triển....Triển.....Triển đại nhân." Trịnh Tiểu Liễu đột nhiên gặp được Triển đại nhân mình luôn sùng kính, còn gọi cả đích danh mình, trong lòng vui sướng quá đỗi, suýt nữa quên mất hành lễ, chết trân nửa ngày mới nhớ ra:

"Thuộc hạ tham kiến Triển đại nhân!"

"Không cần đa lễ!"

"Tạ ơn đại nhân!" Trịnh Tiểu Liễu khấp khởi trong lòng.

Chẳng lẽ Triển đại nhân có việc quan trọng gì muốn giao cho ta? Thật tốt quá! Có thể làm việc cho Triển đại nhân thật là vinh dự biết bao nhiêu! Vì thế vội vàng hỏi:

"Triển đại nhân gọi thuộc hạ không biết là có chuyện gì sai bảo? Thuộc hạ đối với Triển đại nhân một lòng sùng kính....Ơ....à......" Trịnh Tiểu Liễu ấp úng nửa ngày.

Cái tên tiểu tử thối Kim Kiền này bình thường cứ nhao nhao mãi mấy câu như vậy! Làm ta vuột miệng nói theo!

"Tóm, tóm lại, nếu Triển đại nhân có gì phân phó, thuộc hạ nhất định không phụ lòng trọng vọng của đại nhân."

"Ngươi nói quá lời rồi, Triển mỗ chỉ có một việc muốn hỏi ngươi." Khóe miệng Triển Chiêu hiện lên nét cười khổ: Ngay cả Trịnh Tiểu Liễu chất phát ở lâu với Kim Kiền ngốc, cũng học được chút kỹ năng nịnh nọt rồi.

"Triển đại nhân có gì muốn hỏi thuộc hạ!"

"Triển mỗ muốn hỏi hôm nay ngươi có trông thấy Kim giáo úy hay không? Ngươi có biết hắn đi đâu không?"

"Hả? Ý Triển đại nhân là muốn hỏi Kim Kiền, Kim giáo úy?"

"Đúng vậy!" Triển Chiêu tiếp tục cười khổ, Khai Phong phủ có mấy người họ Kim chứ?

"Không thấy!" Trịnh Tiểu Liễu đáp không nghĩ ngợi.

"Ừm, vậy xin cảm tạ, Triển mỗ đến nơi khác hỏi xem."

"Ơ, chờ một chút, Triển đại nhân." Trịnh Tiểu Liễu vỗ mạnh đầu: "Thuộc hạ nhớ ra rồi, hôm nay lúc trời chưa sáng, Kim Kiền.....À, là Kim giáo úy có đến tìm thuộc hạ."

"Sao? Hắn tìm ngươi có chuyện gì?" Hai mắt của Triển Chiêu lóe sáng.

"À, hắn nói với thuộc hạ....Nói gì mà.....hôm nay hắn không thể đi tuần phố với Triển đại nhân." Trịnh Tiểu Liễu vừa vò đầu vừa cố sức nhớ lại.

Ai, ai bảo Kim Kiền lại dặn dò nhằm đúng lúc ta đang ngủ đến mơ mơ màng màng chứ, làm đầu ta rối tung hết.

"Không thể tuần phố? Vì sao?" Triển Chiêu sốt ruột.

"Hình như hắn nói là.....A, đúng rồi, hắn nói phải đi làm chuyện gì đó với Bạch Ngũ gia, cho nên hôm nay không thể tuần phố."

Triển Chiêu dựng thẳng mày kiếm, tay cầm kiếm càng siết chặt:

Lại là Bạch Ngọc Đường!

"Vậy hắn có nói là làm chuyện gì không?"

Trịnh Tiểu Liễu ngẫm lại cẩn thận, gãi gãi đầu, đáp: "Cái đó hình như là chưa."

"A, đúng rồi, hắn bảo thuộc hạ....." Trịnh Tiểu Liễu chợt cảm thấy mắt hoa lên, vệt đỏ thẫm nhoáng qua trước mắt rồi biến mất, Câu "Xin phép với ngài!" mà Kim Kiền dặn phải chuyển cho Triển đại nhân quanh quẩn trong không khí, Trịnh Tiểu Liễu đứng ngây tại chỗ: Kim Kiền, lời ngươi dặn ta đều nói lại hết rồi, về phần Triển đại nhân có nghe hay không không phải trách nhiệm của ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui