Tác giả: Băng Tan
Nội dung: Dựa theo bộ phim cuộc phản kích số 2 đoạn Cao Sĩ Đức đưa Thư Dật đến cửa nhà.
Thể loại: H nhẹ
----------------------- ----------------------
Châu Thư Dật đẩy cửa bước vào nhà, nhìn căn nhà đèn vẫn chưa được bật, trong ánh sáng mỏng manh từ ngọn đèn đường soi vào lại có chút gì đó thật trống trãi.
- Em đừng làm việc muộn quá, nhớ ngủ sớm đấy.... ngủ ngon. Cao Sĩ Đức đứng ngay cửa, chần chừ bước chân không muốn rời đi, xoay người lại che giấu đi cảm giác mất mát mà anh đang có, dù Thư Dật đang ngay đó cách anh một bước chân, nhưng cảm giác lại tựa như phải chia xa lần nữa.
- Anh có muốn giám sát em không? Châu Thư Dật nhìn bóng lưng cô đơn của người nọ nhẹ giọng hỏi.
- Là em đang dụ dỗ anh? Phó tổng giám đốc Châu?
Sĩ Đức che giấu đi nụ cười mĩm đắt thắng trên gương mặt, xoay người lại tỏ ra bình tĩnh trả lời, dù cho đây cũng là kế hoạch của anh, mỗi ngày đưa đến cửa nhà rồi buồn bã quay đầu bước đi, liệu rằng em ấy rồi sẽ để ý đến anh mà mềm lòng hay không anh thật sự muốn biết. Nhưng cuối cùng thì điều anh mong muốn cũng đã xảy ra. Tựa như người đang mơ hồ phân vân giữa quá khứ và hiện tại, chợt có cánh tay bắt lấy, dẫn dắt anh đi về nơi tràn ngập ánh sáng.
- Giám đốc điều hành Cao vậy anh có chấp nhận lời dụ dỗ đó không? Gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười, khiến cho người đối diện không có cách nào từ chối.
Cao Sĩ Đức mỉm cười bước đến bên cạnh Thư Dật. Một tuần trước, anh đã phải mượn cơn say mới lấy hết can đảm để có thể bước chân vào cánh cửa này. Mà giờ đây, ngay lúc này, nhận được sự mở lời của em ấy, anh đã có thể tự tin mà tiến vào thế giới thuộc riêng về em ấy, một nơi mà anh luôn khao khát.
Thư Dật bước thụt lùi nhìn Cao Sĩ Đức tiến vào trong, bàn tay cũng thuận tiện đóng lại cánh cửa sau lưng.
- Giám đốc đều hành Cao, anh gấp như vậy là định làm gì?
- Giám sát em. Cao Sĩ Đức nở một nụ cười xấu xa, một bước tiến, một bước lùi ép người nọ áp sát lưng đụng vào bức tường phía sau.
Rõ ràng người vừa lúc nãy đứng trước cửa nhà trông hiền lành vô hại cùng người đứng trước mặt cậu đây tựa như hai người khác nhau.
- Giám sát em, nhưng anh có cần dựa gần như vậy không?
Thư Dật cảm thấy bản thân có lẽ lại lần nữa rơi vào bẫy của con người trước mặt này rồi, vì rõ ràng là cậu tựa như con thỏ nhỏ khờ khạo mời con sói đáng thương vào nhà, nhưng con sói lại chẳng chút cám ơn nào, mà mặt lại đầy hào hứng như thật muốn một ngụm ăn sạch thỏ nhỏ vào bụng.
Cao Sĩ Đức bàn tay chạm vào cánh tay của Thư Dật lướt xuống cái cặp da cậu đang cầm trên tay, gỡ ra mạnh bạo quăng về phía sau, âm thanh tiếp đất vang dội nghe cũng thật đáng thương.
Nhìn một màn này Thư Dật lại không nén nổi phì cười, đây là lần thứ 2 nó lại bị ném đi không thương tiếc, chỉ là chất lượng không ngờ lại tốt đến như vậy, không chút hư tổn nào.
- Em cười gì vậy?
- Không có.
- Thật không? Cao Sĩ Đức đầu ngón tay nâng lấy cằm người nọ ép buộc nhìn thẳng vào anh.
- Là Phó tổng giám đốc Châu muốn tôi giám sát như thế nào?
Người nọ dường như vẫn còn nghiện với trò chơi đóng vai, dùng chất giọng trầm thấp dò hỏi.
- Anh nói thử xem?
Thư Dật nhướng mày nhìn Cao Sĩ Đức ở trước mặt, vẫn giữ gương mặt bình tĩnh cùng khiêu khích, nghiêng đầu thì thầm vào vành tai.
Một nụ hôn nóng bỏng rơi lên trên khóe miệng đang mĩm cười, nụ hôn sâu khiến hô hấp càng ngày càng đứt đoạn.
Thư Dật cảm nhận đầu lưỡi đang luồn sâu vào bên trong khoan miệng của mình, đôi bàn tay của người nọ luồn vào trong lớp áo vuốt ve làn da phía sau lưng, trượt xuống bạo dạn len vào lớp quần lót bên trong.
-Chờ ... chờ một chút, Cao Sĩ Đức ...
Châu Thư Dật thở không ra hơi, hai tay áp sát vào ngực Cao Sĩ Đức, cố gắng dời đi khoảng cách giữa hai người.
- Em nghĩ anh có chờ nổi nữa không....huwm...?
Cao Sĩ Đức hít lấy một hơi, nụ hôn đặt vào cái cần cổ thon dài trước mặt, hôn lấy trái cổ , lướt dần xuống bên xương quai xanh, đầu gối xấu xa len vào giữa hai chân người nọ tách mở, cọ xát lên phía trên khiến người nọ run rẩy bám lấy ngực áo anh giấu đi biểu cảm ngượng ngùng trên gương mặt.
- Em đang ngại à, Phó tổng giám đốc Châu?
Sĩ Đức giọng nói mang theo hơi thở tình dục cùng khiêu khích ép buộc người đang run rẩy phải mở miệng
- Đợi chút đã....em vẫn còn chưa tắm...."
Thư Dật cố mím môi mở miệng cánh tay chặn lấy bàn tay đang mở lấy cúc áo của cậu.
- Vậy chúng ta cùng nhau đi tắm.
Cao Sĩ Đức quyết định chắc nịt ôm lấy eo người nọ bước nhanh về phía nhà tắm.
Vòi hoa sen được mở, những dòng nước trôi xuống thấm ướt lớp vải của áo sơ mi dính sát vào người làm khắc họa rõ ràng cảnh xuân trước mắt trông cực kì kích thích. Cao Sĩ Đức lộ rõ tính chiếm hữu của bản thân mình, ôm lấy eo Thư Dật kéo sát vào người, nụ hôn vẫn không rời lấy đôi môi, hạnh phúc lắng nghe tiếng hít thở của người nọ bên tai anh.
Áo sơ mi được cởi xuống lộ ra khuôn ngực trần cùng làn da trắng. Đây không biết là lần thứ mấy rồi anh luôn bị thu hút từ em ấy, tựa như cái lần em ấy ngồi trong xe anh đôi mắt nhắm hờ khó chịu vì cơn đau dạ dày hành hạ, hay cái lần anh đẩy em ấy lên giường cố hỏi rằng em sẽ chấp nhận bỏ trốn cùng anh. Khi hai gương mặt sát gần nhau, đôi môi ấy khiến anh như bị hút sâu vào, không thể khống chế ánh mắt của mình rời đi, thật chỉ muốn đặt lên nụ hôn sâu diễn tả ra tâm tư tình cảm mà anh luôn chôn giấu.
Thư Dật cảm thấy bản thân mình càng ngày càng không thở nổi, nụ hôn chiếm hữu của Cao Sĩ Đức như hút lấy không khí còn tồn tại xung quanh, giống như đang cố chứng tỏ rằng mọi chuyện là thật, và cậu đang ở đây chấp nhận anh bước vào thế giới của cậu cũng là thật.
Cánh tay giơ lên ôm lấy cần cổ của người nọ dẫn dắt lại nụ hôn cuồng nhiệt, cảm nhận bàn tay người nọ trút bỏ đi y phục của cả hai.
- Để anh giúp em tắm.
Cao Sĩ Đức lên tiếng, đôi môi rời khỏi nụ hôn, nhìn gương mặt đang đỏ hồng lên của Thư Dật, mĩm cười xấu xa, xoa tay vào bọt xà phòng, vuốt ve lên làn da mịn màng của người nọ. Dù chỉ là tắm thôi nhưng sự kích thích từ những cái chạm vào lại tựa như luồn điện chạy dọc bên trong cơ thể.
Thư Dật cảm thấy bản thân mình có chút mơ hồ, chỉ vài phút trước thôi cả hai chỉ vừa đứng ngay hiên nhà, vậy mà giờ đây lại trở thành cùng nhau tắm rồi.
Thư Dật nhận ra bàn tay của Sĩ Đức bao lấy khuôn ngực cậu xoa nắn, vuốt ve hạt đậu đang dần săn lại vì kích thích, bọt xà phòng nhiều đến nổi rơi đầy xuống sàn.
Sự kích thích khiến bản thân run rẩy đến nổi không thể đứng vững, hơi thở nặng nhọc bấu víu lấy cánh tay của người trước mặt, đến khi bàn tay của người nọ xoa xuống phía dưới nắm lấy dục vọng của bản thân mình vuốt ve liền nhịn không được lên tiếng phản đối.
- Uhwm....mai em còn phải đi sớm.
- Một chút thôi... anh hứa sẽ nhẹ nhàng.
Sĩ Đức nhẹ giọng dụ dỗ, bàn tay vẫn tiếp tục trượt xuống mông, đầu ngón tay dựa vào sự trơn trượt của bọt xà phòng đâm sâu vào bên trong khe hẹp. Khiến Thư Dật vì kích thích mà ngữa đầu lên cao hớp lấy hơi thở như bị rút cạn bên trong lồng ngực. Làn nước mát lại chẳng làm dịu đi sự nóng bức bên trong cơ thể mà càng ngày càng trở nên nóng hơn, căng cứng đến khó chịu.
Sĩ Đức thở hổn hển không chịu nổi trước biểu cảm quyến rũ của người trước mặt anh, rữa trôi đi lớp bọt xà phòng, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước trên người cậu, bọc người nọ trong chiếc khăn, bế lên hướng đến phòng ngủ đi tới. Nhẹ nhàng đặt Thư Dật lên trên cái giường mềm mại, cúi đầu hôn lên mỗi tất da đang lộ ra giữa lớp khăn bông, mùi hương sữa tắm thoang thoảng ngọt ngào vương đầy chóp mũi.
- Cao... Sĩ....Đức! Uhwmm....
Thư Dật rên rĩ nhận ra Cao Sĩ Đức đang tách mở hai chân cậu, cầm lấy dục vòng từ từ đâm sâu vào bên trong. Bàn tay bấu lấy tấm lưng người nọ để lại dấu vết của móng tay, cảm nhận sự khó chịu của vật lạ dung nhập vào bên trong cơ thể.
- Thả lỏng nào Thư Dật.....
Sĩ Đức thì thầm vào vành tai, cố nhịn sự căng cứng của dục vọng tìm kiếm điểm mẫn cảm bên trong đẩy nhẹ vào, hài lòng nhận ra tiếng rên rĩ nhẹ nhàng của người dưới thân mình.
- uhwm....ha...chờ.
Thư Dật cắn môi cảm nhận giọng nói của mình như khàn đi không nghe rõ nữa, tiếng tim đập mạnh trong lòng ngực, những đợt sóng khoái cảm ập đến, nắm lấy ga trãi giường nhận lấy những cú thúc vào cùng hơi thở nồng đậm tình dục của người nọ.
- Anh yêu em. Sĩ Đức khẽ thì thầm hôn lên đôi môi người anh yêu, sự gắn kết của cơ thể cùng trái tim khiến cả hai như càng gần nhau hơn. Tựa như mọi sóng gió ập đến cũng không thể chia lìa, vì em ấy anh nguyện làm người theo chân bên cạnh giám sát em đến hết cuộc đời.
*** Góc lãm nhãm***
Trời ơi sao tâm hồn tui toàn H văn thế này, tính không viết rồi à. 🤣
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...