Truyện ngắn: yêu xa
Lấy cảm hứng từ: 怎麼可以不吃牛肉麵
Được viết lại, chỉnh sửa bởi: Băng Tan
Nội dung: Bối cảnh vào lúc Cao Sĩ Đức đi xa được gần nữa năm, Châu Thư Dật mỗi tối đều liên lạc với CSĐ nghe anh kể chuyện để ru ngủ, nhưng hôm nay CSĐ lại muốn một thứ khác ngoài việc kể chuyện. 😁😁
Chú ý: Truyện thể loại 18+, cân nhắc khi xem.
-------------------------- ❤ ------------------------
"Thư Dật à, em đang làm gì?"
Cao Sĩ Đức ngồi trong văn phòng làm việc, nhìn hồ sơ chất đống lên cao không khỏi thở dài một tiếng, lấy ra điện thoại, nhìn vào hình chụp của anh cùng Thư Dật hiện lên trên màn hình không nhịn được nụ cười hạnh phúc trên môi.
Không biết hiện giờ em ấy đang làm gì? Thật là có nhớ đến anh nhiều hay không? Nhưng anh nhớ em ấy gần như phát điên lên mất.
Từ lúc mẹ anh xảy ra chuyện lúc nào cũng bù đầu vào công việc để phụ giúp mẹ, mong tình trạng sức khỏe của mẹ càng ngày càng khá hơn, chỉ cần mọi chuyện ổn định anh liền có thể trở về bên cạnh em Thư Dật.
Yêu xa quả thật khó khăn, cả hai cách nhau đến tận 123,418 km, ngay cả múi giờ cũng khác nhau, có phải giờ đây em đang lên lớp, vẫn học thầy Dương Dục Đăng khó tính chứ, không có anh gọi thức dậy em có vì ngủ nướng mà dậy trễ hay không, em có ăn uống đầy đủ hay không, hay lại không có anh mà em lại lười ăn rau nữa rồi, lại để bụng đói đi ngủ để rồi sáng hôm sau lại ôm bụng đau đến không chịu nổi mà thức dậy. Thật là lo lắng quá, nhưng cảm giác bản thân bất lực lại chẳng thể làm gì.
Sau một ngày dài mệt mỏi Cao Sĩ Đức cũng về đến nhà, bước vào nhà tắm để nước từ vòi hoa sen chảy từ trên đỉnh đầu trôi xuống, cuốn lấy những suy nghĩ cùng nhớ nhung nung nấu trong anh. Hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi anh bận đến nổi vừa về là đã mệt đến không nhấc người dậy nổi, ngay cả cuộc gọi Thư Dật gọi đến anh cũng không nhận ra, đã bao lần lỡ cuộc gọi của em ấy, đã bao lần em ấy trò chuyện cùng anh, anh đã hứa sẽ kể chuyện em ấy nghe trước lúc ngủ, nhưng dần dần lời hứa đó lại chẳng thể nào thực hiện, đành phải để em tự mình ru anh vào giấc ngủ.
Bước ra khỏi nhà tắm mặc lấy áo ngủ vào người, cơm tối cũng không muốn ăn. Cao Sĩ Đức mở lên điện thoại tìm kiếm cuộc gọi gần đây nhất mà anh bỏ lỡ. Thói quen từ nhiều lần đã khiến anh bắt đầu ghi âm lại mọi cuộc gọi của anh cùng Thư Dật, chỉ những lúc cô đơn không chịu nổi anh có thể nghe thấy tiếng em ấy, để làm dịu đi phần nào nổi nhớ nhung trong anh.
Ngồi lên mép giường bấm mở file ghi âm trên điện thoại. Giọng của Thư Dật vang lên khe khẽ khiến môi anh giãn ra nụ cười ấm áp. Người nọ luôn bướng bĩnh, nhưng chỉ khi đối mặt với anh lại hay làm nũng tựa như một đứa con nít, khiến anh mềm lòng mà sa chân vào giọng nói ngọt ngào không cách nào thoát khỏi.
.......
[ Cao Sĩ Đức~~....
Có phải mỗi ngày anh đều muốn nghe thấy giọng nói của em mà tiến vào giấc ngủ không.
Em thì mỗi ngày đều muốn ngủ bên cạnh anh, cùng anh đi vào giấc ngủ.
Em muốn nhìn thấy khuôn mặt lúc ngủ của anh.....muốn nhận lấy cái hạnh phúc đó.
Bây giờ em đang nằm trên giường, nhắm mắt lại, ghi lại giọng nói này.
Em muốn nói với anh......thói quen mỗi ngày trước khi ngủ của em đều là nghe anh kể chuyện.
Nhưng chắc bây giờ không được rồi, có phải bây giờ anh đang rất mệt?
Anh có đang nhớ em không? Anh có muốn cùng em chìm vào giấc mộng hay không?
Cao... Sĩ... Đức.......có phải anh còn đang nghe máy không?
Hay là anh ngủ rồi ?
Hay là..... nghe thấy giọng của em thì không muốn ngủ nữa hahaha.....
Có phải lại nhớ đến em ?
Cao Sĩ Đức, ngoan ngoãn ngủ đi nhé ...
Cao Sĩ Đức~~ Cao Sĩ Đức ~~ em muốn ngủ rồi.
Thật.....muốn nghe giọng nói của anh.
Nhưng em phải đi ngủ đây.....
Chúc ngủ ngon Cao Sĩ Đức...
Thật nhớ anh quá. Nếu như mỗi ngày tỉnh dậy có thể nhìn thấy anh thật tốt..... ]
Tiếng tút tút vang lên bên trong điện thoại chứng tỏ người nọ đã ngủ say, âm thanh nhẹ nhàng cùng giọng làm nũng quen thuộc như đánh vào lòng anh, cùng với tiếng thở nhẹ nhàng thật khiến anh say đắm, nhớ đến những lần ở bên nhau, cùng ôm em đi vào giấc ngủ, được nghe giọng nói của em thì thầm bên tai, Thư Dật anh nhớ em đến chết đi mất.
Cao Sĩ Đức trằn trọc đến 2h sáng chờ đợi cùng với điện thoại đang cầm trên tay, lúc anh cần phải dậy thì lại là lúc em chuẩn bị đi ngủ, sự lệch múi giờ lại khiến cảm giác yêu xa ngày càng khó khăn hơn, căn thời gian anh liền bấm lên cuộc gọi video cho Thư Dật. Đây là lần đầu tiên anh làm vậy, vì hầu như chỉ nói chuyện điện thoại bình thường thôi cũng khiến lòng anh như phát điên trong nổi nhớ.
Màn hình bật sáng, gương mặt xinh đẹp của Thư Dật hiện lên bên trong điện thoại, khiến trái tim anh tựa như vào lần đầu gặp gỡ, đập nhanh đến không thể nào khống chế nổi.
" Em chuẩn bị đi ngủ chưa? Sao không gọi cho anh?"
"Không...em sợ anh bận ..."
Thư Dật khẽ nói, do vừa mới tắm xong bàn chân trần giẫm trên cái sàn lạnh băng, bước đến nằm vào trong chăn. " Lần trước em gọi điện anh đã rất mệt, em nghĩ nên để anh ngủ thêm.."
" Anh thật muốn em bên cạnh anh giờ này, Thư Dật? Em có nhớ anh? "
" Không có..."
" Thật không? Chẳng phải lần trước em bảo nhớ anh rất nhiều hay sao? Vậy anh cúp máy đó."
" Không.. không...đừng cúp máy mà.."
Thư Dật tủi thân giọng làm nũng, rõ ràng là người muốn trêu chọc, lại bị Sĩ Đức nắm lấy thóp, trêu chọc lại mình. Lần nào bản thân cậu cũng không có cách nào phản kháng lấy anh, dù là một cử chỉ nhỏ nhất cũng không thắng nổi.
"Thư Dật à, em có muốn cùng anh chơi trò chơi trước khi đi ngủ thay vì nghe anh kể chuyện không?"
"Chơi trò chơi là gì?"
Thư Dật ôm lấy gối ôm tò mò hỏi, nhìn gương mặt phì cười của Sĩ Đức bên kia điện thoại liền cảm thấy có chút xấu xa.
"Là.... làm một vài chuyện xấu, chắc em không dám đâu."
"Hả? Sao em lại không dám, lần này em sẽ thắng anh......"
" Vậy em có biết sẽ cùng anh làm chuyện gì không? "
Nhìn qua màn hình điện thoại, Thư Dật cảm thấy hơi ngại ngùng, Sĩ Đức đang nằm gối đầu trên thành giường nhìn chằm chằm lấy cậu, tựa như cái lần cả hai thân mật bên nhau, vào lần đó Sĩ Đức cũng bảo sẽ làm vài chuyện xấu xa với cậu, cho nên đó là chuyện gì thì bản thân cậu trong lòng đã hiểu rõ người nọ muốn gì.
"Em còn nhớ anh thích chạm vào em ở những chỗ nào không?"
Sĩ Đức thích chạm vào vành tai của Thư Dật vuốt ve khi hôn, cử chỉ lại rất nhẹ nhàng, lần theo xương tai xuống dái tai, sờ dần xuống làn da mịn màng phía dưới, cảm nhận cái run rẩy từ Thư Dật.
" Em...không biết...".
Thư Dật ngượng chín cả mặt, đây là chuyện gì đây, Cao Sĩ Đức anh ấy đang muốn gì?.
" Em có thể chạm vào nó hay không?... Như cách anh chạm vào em? ''
Giọng nói của người bên kia dường như có ma lực, khiến cơ thể Thư Dật dường như càng ngày càng nóng hơn.
"Anh muốn chạm vào em.....hôn lấy môi em.....vuốt ve làn da trắng mà anh luôn mong nhớ..... muốn tiến vào bên trong em, cảm nhận sự nóng bỏng bên trong như đốt cháy anh...."
"uwm....... đủ rồi, Sĩ Đức , anh..."
Rõ ràng chỉ là lời nói ra từ điện thoại di động nhưng giọng nói làm cho cậu không khống chế được bản thân mình thở dốc.
Có ảo giác như không phải chỉ có một mình cậu trên giường, giống như người nọ sờ sờ trước mắt, Thư Dật không khỏi run lên, nhớ đến những lần hai người ở bên nhau, cơ thể dần trở nên càng ngày nóng.
Bên kia, Sĩ Đức cũng nhắm mắt tưởng tượng người anh yêu bên cạnh.
Giọng nói vẫn thì thầm bên tai.
"Em có nhớ anh thích hôn em ở chỗ nào?"
Thư Dật mơ hồ nhớ đến, anh rất thích hôn nước mắt dưới mi khi cậu khẽ rên rĩ , hôn lên sống mũi, má, hôn đến cổ, cuối cùng quay lại đặt lên nụ hôn nồng nhiệt trên môi, ngăn chặn lấy hơi thở của cậu.
"Huwm ... Sĩ ... Đức ..."
"Thư Dật.... cởi áo ra nào?"
Thư Dật run rẩy bàn tay đặt trên cúc áo sơ mi.
"Lại gần đây một chút."
Thư Dật tiến về phía trước một chút, đưa mình lại gần màn hình điện thoại, đưa tay từ từ cởi bỏ nút áo sơ mi, ngón trỏ nhẹ nhàng trượt từ mép ngực, sau đó nhẹ nhàng trược xuống cơ bụng. Lồng ngực trắng hồng tiếp xúc với không khí, phập phồng hô hấp khó khăn, giống như những lần Sĩ Đức thường chạm vào cậu. Có vẻ như, điều đó cũng khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn với cơn nóng bức hiện tại.
"Em làm anh chịu đựng không nổi mất."
"Là tại anh ......"
" Mỗi khi không có anh em phải làm sao?.....em có tự mình làm điều đó không? Anh muốn biết...."
Sĩ Đức cũng dùng ngón tay vuốt ve lên không trung tựa như người anh yêu đang ở trước mặt mình, nhìn người nọ đang thở dốc bên kia điện thoại, dục vọng của anh lại càng ngày càng căng cứng đến khó chịu.
" Em cho anh xem nào Thư Dật....."
" ... Không ..... rất là xấu hổ."
"Nhưng anh rất muốn xem...anh rất nhớ em..... chỉ lần này thôi như cách em làm...."
Thư Dật cắn chặt môi dưới, có chút chần chừ, ngồi xuống trước điện thoại, từ từ trút lấy quần áo xuống , chiếc áo sơ mi treo trên cánh tay hơi dài, phủ lên mông khiến cậu trông cực kì khiêu gợi, bàn tay che lấy đầu ngực đang lộ ra, không kiềm được hơi thở dần chở nên gấp gáp.
"Em không được che, cho anh xem nào"
" Thư Dật, em thật đẹp. ''
Thấy cơ thể Thư Dật hiện ra trước mắt, Sĩ Đức cũng nhịn không được im lặng cởi lấy cúc quần của anh, nắm lấy dục vọng đang căng cứng trong tay anh, thở dốc luật động.
Thư Dật, anh rất yêu em.
Amh vẫn nhớ lần tiếp xúc gần gũi đầu tiên, anh đã làm màn dạo đầu trong một thời gian dài, chỉ sợ rằng em sẽ thấy đau, sẽ bài xích khi lần đầu làm việc đó với người cùng giới, nhưng rất may em lại có biểu cảm đầy hưng phấn, khiến anh cũng thoải mái mà bỏ đi nỗi lo lắng phòng bị trong anh.
" Cả quần nữa, ngón tay của em...làm như cách anh thường làm..."
Thư Dật ánh mắt mơ màng nhìn vào người nọ đang yêu cầu bên kia điện thoại, chậm rãi cởi bỏ lớp quần còn sót lại trên người, giang lấy hai chân, đầu lưỡi liếm ướt đầu ngón tay, nhẹ nhàng đâm sâu vào bên trong nơi hậu huyệt.
"Ưm ... a ... a ... Sĩ Đức ... Sĩ Đức ..." cậu ngã người ra sau, đôi môi đang cắn chặt, ngăn chặn lại những tiếng rên rĩ vì phấn khích, tưởng tượng ngón tay của Sĩ Đức đang đâm vào bên trong mình.
"Thư Dật, em nóng bỏng quá ..."
Sĩ Đức nhìn Thư Dật quyến rũ như vậy, không nhịn được liếm lấy môi mình, liền muốn trở về ngay lập tức, ôm lấy người anh yêu trong vòng tay, muốn đâm sâu vào bên trong em ấy. Muốn em ấy rên rĩ bên tai anh.
"Uhwwm... em khó chịu quá..."
"Anh thật muốn cho vào"
" uhwm ... ''
Thư Dật cau mày và do dự vài lần rồi cũng học được cách Cao Sĩ Đức thường làm, anh thường giúp cậu mở rộng ra, hôm nay, Sĩ Đức lại không không ở đây cùng cậu. Nhưng giọng nói vang bên tai lại gây kích thích đến cực độ, bản thân dường như bị cơn nóng bên trong mà đốt cháy mất.
" aaa.......haa ''
Sau khi chạm vào một điểm nhất định, chân của Thư Dật run lên không khỏi mềm nhũn ra vì bị kích thích.
"Thật tốt quá, em đã tìm được."
Sĩ Đức khẽ nói, nhìn người bên kia màn hình đang dâng lên khoái cảm không kiềm chế được
"Em... em không làm nữa đâu..."
Thư Dật xấu hổ ngượng đến mặt đỏ bừng, khi thấy người bên phía bên kia vẫn nhìn lấy mình chằm chằm
" Một chút nữa thôi mà, em cũng thích đúng không.....nhớ đến anh chạm vào em như thế nào, nhớ cảm giác anh tiến vào bên trong em.....? ''
Nhìn thấy khuôn mặt gợi cảm trên màn hình, cùng đôi mắt ướt át bị hấp dẫn bởi dục vọng. Sĩ Đức nắm lấy vật cứng của bản thân mình, tưởng tượng rằng anh đang ở bên trong cơ thể của em ấy, nhìn những ngón tay ra vào bên trong lỗ nhỏ đang thắt chặt lại, cảm nhận tiếng rên của người anh yêu, Sĩ Đức cũng tiến nhanh nhịp tay của chính mình, cùng với tốc độ những cú nhấp cũa Thư Dật bên kia màn hình. Không khí bên trong phòng của cả hai tràn ngập tiếng rên rĩ cùng hưng phấn, sự chia xa nhưng giờ đây cả hai dường như lại gần nhau hơn, dường như một lần nữa lại được ở bên nhau.
" Haa ... aaa ... Sĩ Đức... "
"Ra cùng anh nào..."
Khi hơi thở của Thư Dật càng lúc càng gấp gáp, tay Sĩ Đức càng lúc càng nhanh.
Anh ấy biết rằng cả hai đều sắp ra, nhắm lấy đôi mắt, phóng ra cao trào của bản thân mình .
"Anh yêu em, Thư Dật"
"Uhwm..."
" Em ổn chứ? ''
"Chỉ là ..em nhớ anh".
Thư Dật thở một hơi ổn định lại nhịp thở của bản thân mình, hưng phấn qua đi sự trống trãi, cô đơn lại ập tới, khiến bản thân thật sự muốn khóc.
"Anh xin lỗi, đã để em một mình, nhanh thôi anh sẽ trở về..."
" Em biết...." Thư Dật thở dài nhìn về phía màn đêm bên kia cửa sổ, vẫn gượng ra nụ cười mĩm trấn an người bên kia màn hình.
" Em yêu anh, trở về nhanh không em sẽ giận đó. "
Thư Dật cố lấy lại vẻ mặt bình thường, giọng điệu trêu ghẹo như thường này, hôm nay là một đêm rất khác, một đêm nóng bỏng của cả hai người. Yêu xa cùng mong chờ đến ngày gặp lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...