Cửa phòng ngủ bị Tử Hoành đá mạnh, mở bung cánh cửa, ôm lấy eo Vũ Đằng ném người lên giường không quá nhẹ nhàng, mím môi đi qua đóng cửa sổ cùng kéo rèm cửa lại.
Vào đêm cuối hè, điều hòa không được bật. Bên trong phòng vẫn mang một không khí nóng bức đến khó chịu. Người bị kẹt trong chăn bông vẫn còn đang choáng váng, Tử Hoành bước tới trên giường một cánh tay ôm lấy dưới thân người cậu. Cuối cùng một chút cảm giác khủng hoảng cũng dần ập đến, dưới cái nhìn chằm chằm khiến cậu không có cách nào phản kháng, mọi cảm xúc không còn nơi nào để che giấu, không ai dạy cho cậu phải làm gì vào lúc này, hay phản ứng ra sao, rốt cuộc cậu không phải là Châu Thư Dật và Lâm Tử Hoành cũng không phải là Cao Sĩ Đức.
Tóc tai rối tung. Tử Hoành vén lấy tóc mái rũ xuống trên mặt cậu chậm rãi vén lọn tóc ra sau tai, dùng đầu ngón tay vuốt ve bên hông cậu. Sau đó anh mới nhẹ giọng nói.
"Tại sao lại để anh ta lại chạm vào em?"
Vũ Đằng cuối cùng cũng hiểu anh đang nói gì, mặc dù rất khó hiểu nhưng cậu vẫn thành thật nhắc lại cuộc nói chuyện giữa hai người.
“Thật sự rất tốt.”
Tử Hoành ánh mắt từng chút một trở nên sâu hơn, cực kỳ kiềm chế mà hôn lên khuôn mặt của cậu. Sau đó, tay trái ôm lấy cổ cậu một cách lỏng lẻo, buộc cậu phải hơi ngẩng mặt lên, ấn ngón tay cái vào khóe môi và vuốt ve vài lần. Rồi anh cúi đầu xuống và hôn lên môi cậu.
Không ai hiểu rõ hơn Tử Hoành, khi biết cách làm thế nào để hôn cậu, khiến cậu nhận ra khoái cảm của bản thân mình, anh liếm lấy hàm răng, mút lấy đầu lưỡi của cậu, âm thanh của nước bọt, cùng tiếng hít thở dồn dập, trong không gian yên tĩnh của phòng ngủ, mọi thứ dần trở nên phóng to hơn.
Bàn tay ôm lấy cổ dùng lực nhẹ đè lên cổ họng, không khí trong miệng như bị cướp đi không thương tiếc, khi hai người chồng lên nhau, có một chút cảm giác ngột ngạt, nhưng càng làm tăng thêm khoái cảm khi tương tác môi-răng.
"Em thích cách anh hôn em không? Hả?" Tử Hoành buông cậu ra, lau đi chút nước bọt còn vương trên nơi khóe miệng, hỏi.
Vũ Đằng im lặng nhìn anh, có chút nóng, cả người đổ đầy mồ hôi. Đầu óc có chút hỗn loạn.
“Ừm, nói cho anh biết nơi nào mà em thích đi.” Tử Hoành không do dự mà xoa xoa hạ thể của cậu, sau khi bắt gặp đôi mắt mở to của cậu, Tử Hoành liền nở nụ cười, hít lấy một hơi, nói: "Bây giờ nó đang phản ứng à?"
Không, không thể nào?. Vũ Đằng mở to hai mắt ngạc nhiên. Nhưng không thể giải thích nổi phản ứng của bản thân mình là vì cái gì. Cứng đầu, không muốn chấp nhận, Vũ Đằng cố nhích người di chuyển ra khỏi bàn tay xấu xa của người nọ đang đặt nơi phần dưới của mình
"Chà, đó là diễn xuất à." Tử Hoành không hề khó chịu, trầm thấp cười nói.
“Anh sẽ luôn cho em biết đâu là sự thật.” Anh cúi xuống cắn một cái lên cằm cậu, men theo dấu răng, trượt theo đường cong của cằm hôn lên cổ xuống đến nơi trái cổ của cậu, không nói một lời, bàn tay anh kéo áo sơ mi cậu ra khỏi quần, linh hoạt thăm dò, rồi bàn tay luồn vào trong, nắm lấy dục vọng giữa hai chân cậu, cậu hớp lấy hơi thở. Cơ thể dần trở nên căng cứng, nhìn hàng cúc áo sơ mi bị răng mở ra, đầu ngón tay cọ xát nhẹ nhàng trên làn da mịn màng, cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến Vũ Đằng bắt lấy cánh tay đẩy anh ra, áo sơ mi bị mở bung, không có quần áo che lại , tuy so với căn phòng nóng bức nhưng bản thân cậu bây giờ lại càng nóng hơn rất nhiều.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trên trần phòng ngủ, vật nóng của bản thân lại bị người khác chạm vào, nhíu lấy chân mày cảm nhận cảm giác kì lạ đang ập đến, không khí bên trong phòng như bị đốt nóng, điều hòa lại không bật khiến bản thân cậu cực kì bực bội. Đây là cảm giác gì? Vũ Đằng tự hỏi, trước nay chưa từng có, mỗi vuốt ve trên cơ thể lại khơi lên phản ứng của bản thân mình. Chẳng phải trước nay chưa từng có cảm giác gì hay sao?
Một chút tê dại nơi lồng ngực khiến cậu bỗng nhiên tỉnh táo lại, thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân mình.
Nhìn thấy Tử Hoành đang vùi đầu vào trước ngực mình, bộ phận mẫn cảm bị hàm răng truyền đến cảm giác khó nói, cậu cong người, hơi thở trở nên dồn dập, vươn tay đẩy lấy đầu người nọ đang hôn lấy làn da của mình. Tử Hoành bắt lấy cánh tay cậu, cúi người hôn lên đôi môi.
"Thích không? Em đừng nói đây là diễn?"
Khuôn mặt ửng hồng, thậm chí còn có những hạt mồ hôi nhỏ rơi trên chóp mũi, cậu trừng mắt nhìn anh, nhưng lại bị nét quyến rũ trên người anh làm cho dao động.
"Tử Hoành, anh định làm gì?!
Những lời cậu nói ra lại không có tính răn đe, Tử Hoành dứt khoát kéo khóa quần xuống, nhanh chóng lột sạch quần áo trên người, sau đó nắm lấy eo cậu, ghé vào tai nói.
" Vũ Đằng em là của anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...