Tổng Hợp Fanfic Samyu

Tác giả: 朕今天已阅
Dịch chỉnh sữa: Băng Tan
Truyện hư cấu thuộc trí tưởng tượng không áp đặt SamYU. Truyện được viết thêm h+ nên cân nhắt khi xem.

Chương 6: Yêu

Tử Hoành ngồi trong xe suốt đêm cho đến khi bình minh ló dạng, anh ngắm nhìn mặt trời tỏa sáng từng chút, xua tan bóng đêm và giá lạnh không biết hiện tại tâm trạng anh có bao nhiêu rối loạn, lại đi đến trước cửa nhà Vũ Đằng, nhưng vẫn không đủ dũng khí để gõ cánh cửa đó.

Nghe thấy tiếng động từ thang máy cách đó không xa, anh nhìn quanh, rồi cúi xuống sau cánh cửa cầu thang.

Chính là người quản lý của Vũ Đằng đã đến đón em ấy đi làm, nhìn họ thân thiết với nhau Tử Hoành cảm thấy có chút khó chịu.

Cuộc nói chuyện giữa hai người lọt vào tai anh một cách rõ ràng.

"Làm sao vậy, sao mắt sưng thế này? Em hôm qua khóc hay sao? ”Người quản lý ngạc nhiên.

"Không có gì lát nữa sẽ tốt thôi "
Vũ Đằng nói với một giọng khàn khàn.

Tử Hoành dựa vào tường, bức tường lạnh lẽo lấy đi hơi ấm trong người.

Vũ Đằng rõ ràng là cả đêm không ngủ, thức đến tận sáng.

Trong đầu anh lướt qua hết những cảnh này đến cảnh khác trong đầu, tất cả đều là Vũ Đằng, ngượng ngùng mĩm cười, im lặng, và cuối cùng đóng băng trong đôi mắt dịu dàng mà em ấy nhìn anh đêm qua. Anh cũng nhớ đến cảnh Châu Thư Dật chất vấn Cao Sĩ Đức trong quá trình quay phim

Vào thời điểm đó, Vũ Đằng đã hỏi anh, liệu rằng anh có giống như Cao Sĩ Đức không.

Luôn giấu mọi thứ vào lòng và một mình lo liệu.

Những gì Tử Hoành nói vào thời điểm đó là không.

Nhưng không ngờ, khi thực sự đối mặt với nó, anh vẫn chần chừ.

Anh có phải đang chần chừ trốn tránh ? Hay anh vẫn luôn luôn thờ ơ như vậy?

Những người tan vỡ là những người nhạy cảm và hèn nhát.

Khi tiếng bước chân bên ngoài biến mất, anh lê bước ra ngoài bấm lấy thang máy, trong lúc chờ đợi, anh gửi tin nhắn cho người quản lý của mình, nói rằng muốn nói chuyện với cô.

Anh có cảm giác mạnh mẽ rằng lần này, anh không thể đi sai, nếu không, anh sẽ hối hận cả đời.

"Cậu muốn nói gì? Nhìn vẻ mặt của cậu, hẳn là rất quan trọng "

Người quản lý liếc nhìn anh một cái rồi bưng lên trước mặt ly cà phê.


Tử Hoành hít sâu một hơi nói:

" Em thích Dương Vũ Đằng. "

Người đại diện hớp một ngụm cà phê, cô ấy chậm rãi đặt tách cà phê lại trên bàn và nói:
"Chị biết, nhưng chị đã nghĩ rằng cậu sẽ không nói. "

"Em .... em sẽ đi và nói với em ấy nếu em ấy nghĩ như em, chúng em sẽ ở bên nhau. "

"Chị sẽ không can thiệp vào cuộc sống tình cảm của cậu. Chị đã từng như vậy và bây giờ vẫn là như vậy. Chị tin cậu đã đủ trưởng thành để hiểu được tầm quan trọng của chuyện này. Chỉ cần cậu dũng cảm gánh chịu hậu quả là được."

Cô ấy đã dìu dắt Tử Hoành nhiều năm và dõi theo anh từng bước đến hiện tại, anh từng trải qua vinh quang rồi cũng từng rơi xuống vực thẳm. Thời gian đã rèn luyện cậu bé này thành một người đàn ông, có trách nhiệm, độc lập và đôi khi do dự, nhưng luôn là người có thể can đảm tiến về phía trước.

“Cảm ơn chị.” Tử Hoành như trút được gánh nặng trong lòng, anh thực sự biết ơn người quản lý của mình, cho dù đó chỉ là trách nhiệm công việc, nhưng vẫn có chút tình cảm trong cuộc sống.

Tử Hoành cố sắp xếp cuộc hẹn với quản lý của Vũ Đằng.

Vũ Đằng đang quay hình trên phim trường, và người quản lý của em ấy được chỉ định ngoài phim trường.

Tử Hoành giải thích ý định của mình một cách ngắn gọn, đáp lại là đôi mắt kinh ngạc của người quản lý.

"Cậu có biết cậu đang nói về cái gì không? Cả hai đều đang diễn quá sâu vào bộ phim. Đừng đùa về tương lai của cậu."

“Tôi không phải, tôi chắc chắn không phải, tôi tin rằng Vũ Đằng cũng không phải, tôi đã cân nhắc rõ ràng, không phải đang nói đùa.”
Tử Hoành nghiêm túc nhìn cô nói.

"Cậu đã quên những gì tôi nói ngày hôm đó rồi sao? Cậu có thể chịu trách nhiệm cho tương lai của Vũ Đằng không?"
Người đại diện do dự một lúc với ánh mắt kiên định của Tử Hoành, nhưng vẫn nói thêm, mong anh suy nghĩ lại.

"Tôi có thể, và tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ mối quan hệ này. Đề phòng nếu xảy ra chuyện gì, chị có thể đẩy mọi thứ lên đầu tôi. Nói rằng chính tiền bối như tôi đang cố tình suy tính, còn em ấy chỉ là hành động nhất thời. Tôi cố tình dụ dỗ, Tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả. "
Tử Hoành nuốt nước miếng, nói tiếp:
" Nếu tình huống xấu xãy ra, tôi sẽ xin rút khỏi ngành này, tôi đã hoạt động đủ lâu rồi, có thể tôi sẽ ở nhà trồng chút rau và hoa, chỉ cần được ở bên em ấy, tôi không muốn sẽ hối hận. "

Ánh mắt quản lý phức tạp, không ngờ Tử Hoành lại nói ra những lời nặng nề như vậy, cô nhanh chóng cân nhắc ưu khuyết trong lòng, thật lâu sau mới đáp:

"Thôi, tôi sẽ không xen vào chuyện của cậu. Nhớ nhé, những gì cậu đã nói với tôi hôm nay. "

“Tôi sẽ nhớ, cảm ơn cô.” Tử Hoành cúi đầu thật sâu. Nhìn thấy quản lý xoay người rời đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ, chỉ còn lại một người.

Nhưng em ấy vẫn còn lịch trình vào buổi chiều và nó chưa kết thúc cho đến tối, bây giờ Vũ Đằng cũng đang quay quảng cáo, anh nhìn rất lâu qua đám đông trước khi rời đi. Chuẩn bị dũng cảm, lại một lần nữa nói rõ ràng cùng em ấy.

Việc quay hình của Vũ Đằng cuối cùng cũng kết thúc vào chập tối, người quản lý đi đến đưa cho cậu ly cà phê trên tay, hớp lấy một ngụm nhưng lại như cũ chẳng có chút mùi vị nào.


" Có phải em đang sốt hay không?"
Người quản lý nhìn gương mặt của Vũ Đằng ửng hồng đưa tay lên trán đo lấy nhiệt độ. Có chút nóng. Không ngờ rằng em ấy lại để tình trạng này của mình như vậy mà tiếp tục quay hình như bình thường. Người quản lý như cô lại không nhận ra thật là quá sơ sót.

" Không sao dù sao cũng quay xong rồi, có thể về nhà nghĩ ngơi"

Vũ Đằng nói ánh mắt liếc nhìn điện thoại không một tin nhắn cùng cuộc gọi, có chút buồn bã cho lại vào túi, bước ra xe.

Người quản lý nhìn thấy biểu hiện cũng hiểu rõ tình trạng của cậu hiện tại, thở dài một tiếng, nhắn lấy tin nhắn gởi cho Tử Hoành. " Vũ Đằng hiện đang sốt, sau khi em ấy về nhà, có thể giúp tôi mang thuốc đến hay không?"

Coi như chuyện tình cảm khi nó đã đến rồi cũng không thể tránh khỏi, cho dù cô muốn bao bọc Vũ Đằng như thế nào, thì cậu cũng đã đủ trưởng thành để quyết định bản thân mình cần làm gì. Tốt nhất cứ để cả hai tự lựa chọn.

Nhìn rõ tin nhắn, Tử Hoành lập tức đứng dậy lái xe rời khỏi nhà, gấp đến độ không kịp suy nghĩ gì, cũng chẳng chuẩn bị gì. Lo lắng khi nghe tình trạng hiện tại của Vũ Đằng, rõ ràng lúc sáng đã nhận thấy biểu hiện của em ấy có gì đó không đúng.

Tử Hoành cầm lấy túi thuốc chạy nhanh đến trước cửa nhà Vũ Đằng. Tay bấm lấy chuông cửa, không chút do dự, cũng không muốn do dự để vụt mất cơ hội lần nữa. Cửa được mở ra, Vũ Đằng xuất hiện với vẻ mặt có chút ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn lấy lại vẻ bình tĩnh như thường ngày giấu sâu mọi chuyện vào trong đáy mắt.

" Anh lại đến đây có chuyện gì sao, lần này là Lâm Tử Hoành hay Cao Sĩ Đức"

Lời nói thốt ra không lạnh cũng nhạt chỉ là không có chút cảm xúc nào.

Tử Hoành theo người vào trong nhà, nhìn thấy chai rượu được khui ra để trên bàn, cũng nghe được mùi hương phát ra từ em ấy, mùi rượu mạnh.

"Em uống rượu à? Em đang bị sốt? Tại sao vẫn uống rượu ?" Giọng điệu của Tử Hoành trở nên nghiêm túc.

“Tại sao anh biết em bị bệnh?"
Vũ Đằng nói có chút ngạc nhiên, nhưng nhìn điệu bộ lo lắng của người nọ liền nói thêm. " Đã tốt hơn nhiều rồi"

Tử Hoành nhẹ nhõm đôi chút, nhìn thấy áo sơ mi đen được cài một cách lơ đễnh lộ ra chiếc cổ trắng bóng, anh khẽ dời mắt nói:

" Nhưng em không được uống rượu nữa, em vẫn chưa hết bệnh. "

"Anh lo lắng à?" Vũ Đằng nhìn người trước mặt hỏi." Rõ ràng chuyện này đâu liên quan đến anh"

Lời nói lại như nhát dao đâm vào tim Tử Hoành, anh đã vô tình dẫm vào vết xe đỗ của Cao Sĩ Đức, cố tình đẩy người anh yêu ra khỏi anh, cố tình tạo ra khoảng cách giữa hai người. Nhìn hốc mắt đỏ lên của Vũ Đằng khiến anh không thể kìm nổi cảm xúc của bản thân mình.

Anh đưa tay lên chạm vào một bên gò má của Vũ Đằng, hơi ấm truyền vào cánh tay, có thể nhận ra em ấy vẫn còn hơi nóng.

" Anh sẽ lo lắng..... ngay cả khi em ở bên cạnh anh không rời bước chân, lo lắng khi em giấu kín tâm tư của bản thân mình, hay khi em cả ngày không chịu uống nước, cũng không ăn rau, thậm chí anh lại lo lắng khi có ai đó bên cạnh quan tâm em không phải anh, chạm vào em, chọc em cười, đã từ lâu rồi anh nhận ra anh đã không còn là Cao Sĩ Đức. Từ khi bộ phim quảng bá anh đã bắt đầu là Lâm Tử Hoành rồi......Anh xin lỗi...Anh yêu em Vũ Đằng."

Nổi đau xót tiếp tục dâng lên tận đầu tim, Tử Hoành run lên. Hôn lên nốt ruồi dưới mắt phải của em ấy một cách dịu dàng.

Vũ Đằng không nói gì chỉ chờ đợi đón nhận, nụ hôn rơi trên gò má hôn đến môi, từ cái hôn nhẹ nhàng dần trở nên nồng nhiệt, men rượu làm cho Vũ Đằng cảm thấy hơi mơ hồ, lùi bước chân bị anh ép vào bức tường bên cạnh.


Tử Hoành ôm lấy eo của Vũ Đằng, xúc cảm ngay eo mịn màng trơn láng, khiến anh không nhịn được luồn sâu vào trong vạt áo, xoa lấy tấm lưng mềm mại.

Vũ Đằng cảm nhận được vách tường lạnh phía sau lưng, nhưng không làm dịu đi cơn nóng bên trong căn phòng.
Đầu lưỡi bị hút vào khiến Vũ Đằng khẽ uhm một tiếng trong cổ họng, bàn tay đặt lên cần cổ của Tử Hoành xoa lấy mái tóc phía sau gáy.
Sau một lúc lâu Tử Hoành mới rời đi nụ hôn, cho Vũ Đằng kịp hớp lấy hơi thở, nhưng nụ hôn vẫn không ngừng rơi xuống phần da thịt lộ ra phía sau lớp áo, dài từ vành tai đến cổ, xương quai xanh.

Đầu lưỡi liếm láp đầy ướt át.

Tử Hoành chưa bao giờ nhận thấy Vũ Đằng mê người lúc này, hơi thở cùng làn da khiến anh mê đắm, mùi hương sữa tắm nhè nhẹ, cùng mùi rượu nóng bỏng, mùi vị lại ngọt đến nổi khiến anh không cách nào dứt ra được.

Cảm nhận được phía dưới của cả hai đều trở nên cứng rắn, Tử Hoành ép buột bản thân ngừng lại, gục đầu trên vai Vũ Đằng hỏi trong hơi thở trầm đụt:

" Em vẫn chưa khỏi bệnh hẵn, anh tốt nhất nên dừng lại"

" Nếu em nói em yêu anh, anh có thể dừng lại được sao ?"
Vũ Đằng nói đẩy Tử Hoành lên giường, cởi đi từng cúc áo trước mặt anh, dù sao từ lúc quyết định đã không còn đường lui nữa rồi.
Lớp áo sơ mi được cởi ra lộ ra làn da trắng muốt, hiện lên một vài dấu hôn ái muội mà Tử Hoành để lại trên cổ cùng xương quai xanh.

Tử Hoành nuốt lấy nước bọt nơi cần cổ, hít lấy hơi thở của chính mình, gấp gáp đè lên thân người nọ trên giường, quần áo được cởi ra rơi đầy dưới sàn. Tử Hoành không quan tâm lắm ngày mai sẽ ra sao.

Với nam sẽ khó khăn hơn nhiều, đau đớn cũng sẽ nhiều hơn, Tử Hoành không đành lòng cũng có chút do dự.

" Tuýt kem dưỡng da em để trên đầu giường, anh cứ dùng nó"

Vũ Đằng nói bằng gương mặt đỏ bừng không dám nhìn người trước mặt mình. Cắn răng cảm nhận ngón tay của Tử Hoành đưa sâu vào trong cơ thể mình.

" Em ổn chứ, có đau không?"

Tử Hoành hỏi trong lo lắng, dù nghe Vũ Đằng nói khẽ là không sao nhưng đôi mắt lại đỏ như sắp khóc. Tử hoành cử động ngón tay ma sát nơi vách thịt mỏng tìm kiếm điểm nhạy cảm bên trong cố làm dịu đi cơn khó chịu của Vũ Đằng, đến khi cậu bật ra cái rên nhẹ mới cảm thấy hài lòng.

" Tử Hoành....được rồi, uhwm"
Vũ Đằng chưa nói hết câu đã cảm nhận Tử Hoành rút ra, đâm vật của mình vào bên trong, sự tê dại cùng cảm giác được lấp đầy không nói thành lời, là một điều rất khác trước nay cậu chưa từng biết đến.

" Vũ Đằng...thả lõng....đừng cắn chặt anh như thế..." Tử Hoành thở gấp hôn lấy cần cổ trắng mềm của người trước mặt làm dịu cảm giác căng thẳng của Vũ Đằng. Trước đây anh đều nghĩ chưa có ai có nét quyến rũ anh như em ấy, đặt biệt chiếc cổ thon dài lại rất hấp dẫn.

Tử Hoành rút lấy vật dài ra, sau đó không báo trước một tiếng đâm lại vào sâu bên trong, khiến Vũ Đằng phải cong người nắm lấy ga trãi giường rên rĩ trong cơn khoái cảm ập đến, chiếc giường vì mỗi cú nhấp của Tử Hoành phát ra tiếng khe khẽ cùng dâm dục.

" a...ha....Tử Hoành...chậm" Vũ Đằng rên trong hơi thở cánh tay đặt lên lồng ngực nhắc nhỡ người nọ nhưng chẳng mấy tác dụng. Tử Hoành cúi xuống hôn lấy hạt đậu trên đầu ngực của Vũ Đằng, liếm láp đến đầu ngực sưng lên.

" Vũ Đằng...bên trong em rất nóng..." Tử Hoành thì thầm nói ra điều khiến Vũ Đằng xấu hổ đến tận vành tai, nhắm mắt cắn răng không muốn trả lời.

" Không nói chuyện với anh sao.....hửm....." Tử Hoành liếm lấy vành tai đỏ ửng, đầu lưỡi luồn sâu vào trong hốc tai, thành công khiến Vũ Đằng phải mở miệng rên rĩ, đôi mắt nhìn anh mơ hồ, ướt át vì tình dục.
Tử Hoành không thể giữ được lâu nữa, đẩy nhanh tốc độ của chính mình. Đâm sâu vào trong, co giật bắn ra từng đợt tinh dịch trắng đục, thở hổn hển gục đầu lên thân người phía dưới.

" Vũ Đằng, anh yêu em, rất yêu."

Sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu, cùng nhau chìm đắm trong tình yêu mà bản thân cả hai lựa chọn. Cho đến tương lai sau này.

Ngày hôm sau.

Khi Vũ Đằng tỉnh dậy, cậu bắt gặp ánh mắt của Tử Hoành. Cậu di chuyển thân dưới, hơi cau mày vì khó chịu mà nghe thấy Tử Hoành lo lắng hỏi:


"Em không sao chứ?"

“Không sao đâu.” Vũ Đằng nhớ tới tối hôm qua cả hai làm gì, lại trở nên ngượng ngùng, không dám nhìn vào mắt Tử Hoành.

"Em ... hôm qua vẫn còn mệt mà anh lại, Hôm nay anh sẽ xin quản lý cho em nghĩ một ngày?" Giọng nói do dự của Tử Hoành vang lên, Vũ Đằng nhìn vẻ bối rối trên gương mặt của Tử Hoành làm cho bật cười.

"Tối qua anh chăm sóc em không ngủ đúng không! Em không sao, chỉ là lần tới nhẹ nhàng chút."
Trong cơn mơ hồ Vũ Đằng có thể nhận ra người này bận rộn như thế nào cả đêm, chỉ sợ cậu sẽ bị sốt lại.
Nhìn cơ thể đã được lau sạch sẽ, cũng thay bộ quần áo mới, cơn sốt cũng đã lui, ngoài đầu còn choáng váng, eo với mông điều đau, còn lại mọi thứ vẫn ổn.

"Được, được rồi, là lỗi của anh. Em ngủ một lát, anh đi mua đồ ăn sáng. "

Tử Hoành vội vàng ôm lấy cậu an ủi, rồi nhanh chân đi ra ngoài mua lấy món mà Vũ Đằng thích ăn.

Thời kỳ kinh doanh chuyển sang thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, Lâm Tử Hoành bận rộn cùng lịch trình mới của mình. Vũ Đằng cũng bận phải chuẩn bị cho concert cùng chú tâm với các khóa học sau đại học.

Nhưng cả hai đều sẽ gặp nhau tại nhà Vũ Đằng cùng nấu bữa tối cho nhau, xem một vài bộ phim cả hai yêu thích.

Khi vở kịch đã phát sóng đến tập thứ ba. Buổi tối Tử Hoành bị đánh thức bởi chiếc điện thoại di động không ngừng rung chuyển, anh mới nhìn vào tin tức từ quản lý đưa tới liền nhướng mày.

Vũ Đằng bị đánh thức bởi động tác đứng dậy của anh, nhẹ giọng hỏi anh xem có chuyện gì.

“Không sao, em ngủ một lát đi.”
Tử Hoành vỗ nhẹ lên đầu cậu để cậu tiếp tục ngủ, sau đó trở mình đứng dậy đi ra khỏi phòng gọi điện thoại cho quản lý.

“Tìm kiếm nóng.” Giọng nói của người quản lý lo lắng nhanh chóng:
“Xếp hạng theo dõi rất nhanh và không thể dìm nó xuống được, nhưng may mắn thay, nó không có ảnh hưởng nhiều lắm, tốt nhất nên tránh mọi chuyện xấu có thể xảy ra. Cậu đã liên hệ với cô ấy chưa? "

" Tôi sẽ liên hệ" Tử Hoành khó khăn nói.

"Xử lý lạnh lùng. Chuyện này chỉ có thể lạnh lùng xử lý. Tôi không đáp ứng được. Bình luận các fan phản ứng cũng không tốt. Tôi sẽ chú ý động tĩnh, khi có tin tức mới sẽ báo cho cậu." Người quản lý nhanh chóng nói xong và cúp máy.

Tử Hoành mở điện thoại di động lên, nhìn các cụm từ tìm kiếm hot và bình luận của nhiều cư dân mạng, tim anh từng chút chùng xuống, nghĩ đến Vũ Đằng, cuối cùng bấm số mà anh không muốn liên hệ đến trong một khoảng thời gian dài.

"Cô đã làm điều đó?"

"Xin lỗi, đó là công ty ..."

“Vậy thì cô đã đồng ý phải không?”
Tử Hoành ngắt lời cô và hỏi ngược lại.

"... Tại sao anh lại không đồng ý? Mọi người đều là vì tư lợi, không phải sao? Chủ đề hot, sẽ tăng mức độ danh tiếng hơn." Bên kia im lặng một lúc rồi nói.

"Cô có thể lợi dụng tôi, nhưng không nên liên lụy đến người vô tội. Đây chỉ có thể là lần cuối cùng." Tử Hoành nói xong liền cúp điện thoại không cho cô cơ hội trả lời.

Sau khi vào phòng, Tử Hoành nhận ra người trong chăn vẫn còn thức liền nhẹ giọng thì thầm: "Thật xin lỗi, là anh làm em thức?."

“Không phải lỗi của anh, không sao.”
Vũ Đằng ôm lại anh, vỗ nhẹ vào lưng anh.

Trong vòng tay âu yếm, có sức mạnh lặng lẽ tuôn chảy. Dù chuyện gì xảy ra khi cả hai vẫn còn bên nhau rồi cũng sẽ vượt qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui