Tác giả: 朕今天已阅
Dịch và chỉnh sửa: Băng tan
Rất OCC, không logic.
Tử Hoành về đến nhà Vũ Đằng, vừa mở cửa đã nhìn thấy người nọ đứng trước tủ lạnh, vừa lấy ra một lon bia. Điều đáng chú ý là bộ quần áo cậu đang mặc, màu xanh denim rất đẹp, trông giống như một bộ áo liền quần, tay áo được vén lên để lộ cánh tay, và phía dưới là một chiếc thắt lưng mỏng màu đen, thắt chặt eo rất mỏng. Bên dưới ống quần thẳng, chân không đi tất hoặc dép lê, mặc kệ đôi chân trần bước trên sàn nhà.
"Anh về rồi à."
Vũ Đằng nghe thấy động tĩnh liền quay đầu chào hỏi, một tay đóng lại cửa tủ lạnh, ngửa cổ uống một hớp bia. Tử Hoành nhìn về phía bàn tay đang cầm lon bia, ngón tay đeo nhẫn sáng rực.Trên cổ tay còn có một chiếc vòng có độ dài khác nhau. Có vẻ như cảnh quay vừa kết thúc, em ấy thậm chí đã trang điểm và không có thời gian để thay quần áo.
"Anh rất nhớ em ..."
Tử Hoành từ phía sau đi tới, ôm lấy Vũ Đằng, gối đầu lên vai cậu, ngửi mùi thơm nơi cổ, xa nhau một tuần liền muốn có người này trong tay. Quả thật xa nhau quá khó.
Vũ Đằng hiện tại rất nóng, cậu đang mặc quần áo dày, điều hòa bật lên không lâu sau khi vào cửa. Nhiệt độ vẫn chưa lạnh hẳn nên định uống một cốc bia để giải tỏa cơn nóng.
Kết quả là Tử Hoành lại dính vào cậu khiến cơn nóng dường như càng nóng hơn.
Cậu cử động cánh tay nhưng không cố đẩy Tử Hoành ra, đành mặc kệ anh, tiếp tục động tác uống bia của mình. Từ góc độ của Tử Hoành, anh có thể thấy quả táo Adam của cậu không ngừng chuyển động lên xuống, mặc dù dưới cổ áo sơ mi denim của cậu cũng không được cởi ra. Nhưng làn da lấp ló dưới xương quai xanh rất trắng, khiến người khác nhìn vào không nhịn được muốn tạo cho nó một chút màu sắc khác.
Nghĩ là làm.
Tử Hoàng quay đầu hôn lên cổ của cậu, Vũ Đằng vì ngạc nhiên hất tay anh ra, lon bia suýt nữa rơi xuống đất, cậu đưa bàn tay còn lại của mình sờ lên mái tóc của Tử Hoành, nhưng anh thậm chí vẫn không dừng động tác của mình nữa.
Cậu cũng rất nhớ anh, nhìn lon bia vẫn chưa uống hết trong tay thở dài, bị động cảm nhận Tử Hoành vươn đầu lưỡi liếm láp làn da nóng ẩm bên cổ, ở bên bàn ăn.
Vẫn là tư thế ôm sau lưng, cúc áo trước ngực khéo léo được cởi ra, Vũ Đằng hai tay chống bàn nấu ăn, ngẩng cổ lên để anh hôn.
Tử Hoành cuối cùng cũng tìm ra điểm khó chịu của bộ quần áo này, ngay cả khi cởi hết cúc, chiếc áo vẫn mặc trên người của Vũ Đằng, cuối cùng, anh đành lột áo khoác ra, xõa ngang eo.
Quay người lại đối diện với cậu, anh nhẹ tay nâng lấy cằm và hôn lên một cách mãnh liệt, đầy háo hức, hai tay vẫn giữ chặc lấy lưng cậu, vì sợ rằng anh có thể vì hưng phấn tiến đến bàn ăn một cách khó khăn và làm đau cậu. Tử Hoành nâng tay Vũ Đằng hớp lấy phần bia còn sót lại trong tay, quăng lấy vỏ lon bia ra phía sau, rồi tiến đến hôn vào nốt ruồi phía cuối đuôi mắt xinh đẹp, ghé vào tai cậu thì thầm:
"Em có biết anh đang muốn gì không?"
Vũ Đằng dùng hai tay ôm lấy cổ anh đáp trả lại cái hôn một cách táo bạo, chóp mũi thở nhẹ nói:
"Ừ".
Sau đó bị anh ôm, cậu dùng chân khéo léo siết chặt eo anh, khom lưng hôn lại Tử Hoành, hai tay ôm đầu anh, cảm nhận được nụ hôn tinh xảo và dày đặc của anh.
Cảm nhận điểm trên ngực mình bị ai đó giữ lấy, bị đầu lưỡi phủ lấy cuốn vào gây ra một đợt khoái cảm, cậu luồn ngón tay vào tóc anh rồi kéo đến gần hơn.
Từng bước, từng bước, cả hai tiến đến ghế sofa, lưng của Vũ Đằng được đặt xuống chiếc ghế sofa hẹp với cánh tay vòng quanh bảo vệ, sau đó một cơ thể bốc lửa khác phủ lên trên mình cậu.
Thật khó chịu khi bộ quần áo denim đã được cởi ra một nửa và được xếp lại dưới thân một cách bừa bãi.
Vũ Đằng đưa tay ra kéo vài lần, nhưng không thể kéo ra được.
"Để anh giúp em."
Tử Hoành cười tủm tỉm theo dõi động tác của cậu, cúi xuống hôn lên bụng dưới, dùng răng mở khóa quần của cậu, nhìn hạ thể đầy tinh thần của cậu, ngẩng mặt nhìn gương mặt đầy gợi cảm của Vũ Đằng, đưa tay ra, nhào nặn nó một cách nặng nhọc, anh im lặng nhìn và lắng nghe người nọ phát ra một tiếng kêu khe khẽ từ cổ họng.
"Nâng eo lên."
Tử Hoành bóp chặt da thịt mềm mại trên eo cậu, Vũ Đằng ngoan ngoãn nâng eo lên để anh kéo quần áo xuống.
Vừa nhéo ống quần vừa kéo quần áo xuống, anh không ngừng thả xuống những nụ hôn lên người cậu, từ đùi đến đầu gối đến mắt cá chân, khi chiếc áo khoác denim cản trở cuối cùng rời khỏi cơ thể của Vũ Đằng, anh dứt khoát xé toạc quần lót của cậu, vươn tay ra bao bọc cậu, phục vụ cậu một cách khéo léo.
Cơ thể đã lâu chưa được kích thích đã nhanh chóng phóng ra dưới sự trêu chọc của Tử Hoành. Tử Hoành lấy khăn giấy ở bên cạnh lau đi lớp chất lỏng đục ngầu trên tay anh, lại tiến lên hôn lên môi cậu.
Hai người tay chân vướng víu, một người cởi trần một người ăn mặc chỉnh tề. Vũ Đằng hôn lấy Tử Hoành đồng thời vươn tay dọc theo vạt áo của anh từ sau lưng xuống ngực, ra hiệu anh cởi ra, chiếc áo phông được ném sang một bên, Tử Hoành đi đến kéo ra ngăn bàn cà phê, thấy không có gì, liền ôm lấy Vũ Đằng đi vào phòng tắm.
Sau một hồi vội vã, Tử Hoành cũng thành công bôi trơn, thành thạo đưa một ngón tay vào, Vũ Đằng bị anh giữ chặt, trên mặt nóng đến ửng đỏ, đôi môi cắn chặt, nhìn Tử Hoành đột nhiên dừng lại động tác liền nhỏ giọng bên tai anh nói:
"Trực tiếp đi vào."
Vì vậy Tử Hoành thở lấy một hơi chậm rãi tiến vào, Vũ Đằng còn đang trong quá trình thích ứng bị nhấc lên, bận đến mức tay chân vướng bận, trọng tâm cơ thể rơi vào phía sau, cảm nhận Tử Hoành càng đi vào sâu, cậu đành dựa vào anh thở dốc, Tử Hoành càng nhấp vào mạnh mẽ hơn, mỗi lần đều lướt qua điểm nhạy cảm bên trong cơ thể khiến Vũ Đằng không ngừng run rẩy.
Tử Hoành ngẩng đầu hôn lấy cậu, nhưng vẫn không ngừng lại tốc độ mà tiến vào. Vẫn giữ một tư thế, hướng Vũ Đằng về phía bồn rữa, khiến cậu cảm thấy mình bị va vào sâu hơn, không thể phân biệt được đó là đau đớn hay hạnh phúc.
Một tiếng thút thít vang lên, Vũ Đằng cắn lấy cổ Tử Hoành.
Tử Hoành dừng lại trước gương trên bồn rửa mặt, nhìn Vũ Đằng trong gương, không biết là nước hay là mồ hôi chảy trên tấm lưng mịn màng, toàn thân đầy những dấu hôn ửng đỏ.
Đột nhiên có một cảm giác muốn trêu chọc, Tử Hoành quay lại, nhỏ giọng dỗ dành yêu cầu Vũ Đằng nhìn vào gương.
Nhìn thấy cơ thể mình ướt át, cùng hai mắt ửng đỏ, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, trên lưng Tử Hoành còn có dấu vết do cậu bấu chặt.
"... Đừng ở đây."
Vũ Đằng chỉ liếc mắt nhìn rồi lại cúi đầu xuống, thấy vẻ mặt của mình trước gương không nhịn nổi xấu hổ.
Vì vậy, Tử Hoành thôi trêu chọc, kéo chiếc khăn tắm bên cạnh để che cho Vũ Đằng ôm lấy người mà anh yêu vào trong phòng ngủ.
Vũ Đằng thậm chí có thể cảm thấy một số chất lỏng từ từ trượt xuống đùi, cánh tay của cậu mềm đến mức không thể nắm chặt lấy vai của Tử Hoành. Đến khi được đặt trên chiếc giường êm ái, Vũ Đằng còn chưa kịp thở lại bị đảo qua tiến vào kịch liệt, tiếng rên rỉ thay đổi đứt quãng trong cổ họng, biến thành tiếng rên rỉ tinh xảo, eo thon bị nhấc lên, trong phòng ngủ vang lên tiếng va chạm thân thể, hòa cùng tiếng thở dốc...
Bàn tay nắm chặt ga trải giường, liền bị Tử Hoành giữ chặt, cần cổ bị anh liếm láp. Khoái cảm lần lượt đến, trong cú va chạm liên tục gia tốc. Tử Hoành ôm lấy eo của Vũ Đằng thở dốc mà bắn ra.
Cậu yếu ớt nằm ở trên giường thở hổn hển, cảm giác được Tử Hoành rời khỏi thân thể của mình, sau đó bên dưới không ngừng chảy ra chất lỏng.
Khăn trải giường lại bẩn.
Cậu bối rối suy nghĩ, bình tĩnh trong dư vị còn sót lại,Tử Hoành lật người cậu lại nhẹ nhàng hôn môi, cuối cùng cực kỳ ôn nhu, không nhịn được hỏi:
"Làm lại lần nữa được không?"
Trước khi Vũ Đằng kịp trả lời nói, cậu đã cảm thấy rằng Tử Hoành lại lần nữa tiến vào, cơ thể cậu một lần nữa với sự bôi trơn của chất dịch cơ thể dần trở nên quen thuộc. Vũ Đằng phát ra tiếng kêu như mèo, bắt đầu sa ngã vào cơn sóng tình dục, cậu ngơ ngác nghĩ, lần sau tốt nhất đừng cho người đàn ông nọ xa cậu quá 1 tuần, không chừng bản thân cậu sẽ không rời khỏi giường được mất. Trong mơ hồ vẫn nghe thấy giọng Tử Hoành nói với cậu:
"Lần sau em đừng mặc lại nó nữa!"
"Tại sao?"
"Quá khó để cởi ra".
Vũ Đằng không nhịn được khẽ cười, có lẽ người trước mặt, bị cậu chiều chuộng đến hư rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...