Kim Cát cũng thấy rất kỳ quái, nhưng nghĩ nát óc cũng không ra ──
Hắn là Hỏa Hồ, Hắc Trạch là Ngân Lang, sao lại sinh ra một tiểu lục hồ ly?!
Nhìn Hắc Trạch nổi giận đùng đùng, hắn giật giật khóe môi, ủy khuất nói: “Cục cưng là do ta sinh, chẳng lẽ chàng nghi ngờ ta hồng hạnh xuất tường (*) (ngoại tình)?”
“Cưng dám!” Trừng lớn đôi kim ngân mâu, bộ dạng muốn ăn thịt người.
“Ta không làm thế, là chàng thấy cục cưng là lục hồ, cho nên không muốn nó, nói thẳng là được rồi!” Dẩu môi, Kim Cát vừa mới sinh, cơ thể còn yếu nhắm mắt nằm xuống, đem tiểu lục hồ ôm vào lòng, thế nào cũng không buông tay.
Tốt xấu gì cũng là máu mủ ruột thịt của hắn, cho dù lông màu xanh thì thế nào, cũng là hồ ly a!
“Ai nói ta không muốn nó?”
“Không muốn tranh cãi với chàng, nếu chàng thấy không cần chúng ta, ta lập tức thu thập hành lý quay về Hồ tộc.”
“Không được, không cho phép cưng đi!”
Hắc Trạch phẫn nộ kéo Kim Cát vào lòng, Kim Cát dĩ nhiên không muốn, hai người giằng co, tức giận với nhau.
“Đệ đệ, nghe nói đệ sinh rồi... Hắc Trạch, các ngươi làm gì vậy hả?” Kim Hồ vui vẻ rạng rỡ đẩy cửa vào, lập tức phát hiện bầu không khí quỉ dị.
“Kim Hồ, ngươi tới đúng lúc, ngươi xem bảo bối đệ đệ của ngươi sinh ra cái gì!” Tức giận không có chỗ phát tác, Hắc Trạch đem tiểu hồ ly nhét vào tay Kim Hồ.
“Tiểu hồ ly xinh quá a, trông đôi mắt lanh lợi không này, còn biết cười với ta nữa, trưởng thành nhất định mê chết người a!” Kim Hồ ôm tiểu lục hồ, vui vẻ ra mặt.
Tiểu lục hồ hình như hiểu hắn nói, mặc dù chưa hóa thành nhân hình, nhưng nhu thuận động lòng người, đôi mắt to tròn xinh xắn đảo đảo, chọc người trìu mến.
“Ca, ca không thấy màu lông nó rất kỳ quái sao?” Kim Cát cũng khó hiểu hỏi.
“Kỳ quái? Này kỳ quái cái gì? Nghe nói hai người dùng ‘Lục Lân quả’ để hoài thai mà... Các ngươi không biết hậu di chứng của ‘Lục Lân quả’ sao?” Đùa tiểu lục hồ đáng yêu, Kim Hồ kinh ngạc nhìn bọn họ.
“Hậu di chứng?” Hắc Trạch ngây ngẩn cả người.
Lúc đầu, y thiên tân vạn khổ mới tìm được lục quả đó, cũng không biết tên gọi là gì, chỉ là y tin tưởng nó nhất định sẽ thành công, nên mới dùng.
“Thật hổ thẹn ngươi là Lang Vương, ngay cả chuyện này cũng không biết!” Kim Hồ trao tiểu lục hồ cho Kim Cát, tức giận liếc y một cái.
“Ca, ca đừng thừa nước đục thả câu, ca không thấy Trạch gấp như lửa đốt sao!”
“Kỳ thật rất đơn giản, mấy trăm năm nay, hài tử do phu thê đồng tính dùng ‘Lục Lân quả’ sinh hạ đều có màu da xanh biếc, nhưng chỉ khoảng thời gian đầu, chờ đứa nhỏ hơn một tuổi, màu lông ấy tự nhiên sẽ biến mất.”
“Oh, thì ra là thế, Tiểu Cát Cát, bổn vương hiểu lầm cưng rồi, xin lỗi...” Ảo não ôm Kim Cát đang bế tiểu hồ ly vào trong lòng, sau khi khôi phục bình tĩnh, Hắc Trạch vẻ mặt tràn đầy hối hận.
“Không... Không trách chàng, kỳ thật ta cũng biết chuyện này rất kỳ quái, hiểu được là tốt rồi.” Nức nở vùi vào lòng y, nghẹn ngào hai tiếng.
“Tốt rồi, tốt rồi, ‘Vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường’ chính là như vầy đây.” Kim Hồ tỏ vẻ từng trải.
“Tiểu Cát Cát, cưng xem con của chúng ta thiệt là đáng yêu a, tương lai ta nhất định đem Lang Vương vị truyền cho cục cưng!” Bây giờ thấy tiểu hồ ly thật vừa mắt, Hắc Trạch lập tức trở thành một từ phụ mẫu mực.
“Trạch, chàng nói bậy bạ gì đó? Cục cưng là hồ ly a, không phải lang!” Đôi mắt đỏ mở to.
“Không hề gì, cục cưng sẽ trở thành Hồ ly đầu tiên làm Lang Vương a!” Y là Lang Vương, y định đoạt.
“...” Kim Cát hoàn toàn choáng váng.
“Rồi, cưng cũng không cần lo nhiều việc như vậy, chúng ta cùng nhau hảo hảo nhìn cục cưng lớn lên.” Vuốt vuốt mái tóc hồng xinh đẹp của hắn.
“Ân...”
Đúng như Kim Hồ nói, khi tiểu hồ ly năm tuổi, màu lông xanh của bé biến mất hoàn toàn, lộ ra một bộ lông khác vô cùng xinh đẹp, chỉ là bộ lông này có màu ──
Đỏ và bạc đan xen!
——Toàn văn hoàn——
Chú thích:
(*) Hồng hạnh xuất tường: xuất xứ từ bài thơ “Du viên bất trị” của Diệp Thiệu Ông.
Diệp Thiệu Ông (葉紹翁) (1194-?), tự Tự Tông (嗣宗), hiệu Tĩnh Dật (靖逸), Long tuyền nhân thị (龍泉人氏), đời Nam Tống.
游園不值
應憐屐齒印蒼苔,
小扣柴扉久不開。
春色滿園關不住,
一枝紅杏出墻來。
Du viên bất trị
Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,
Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.
Xuân sắc mãn viên quan bất trú,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.
Thăm vườn không gặp
Xót thương rêu mướt dấu giày in,
Gọi cửa hồi lâu vẫn nín thinh.
Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ,
Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình.
(Người dịch: Điệp luyến hoa)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...