Tóm tắt
Hắn...cũng muốn hát một bài hát rung động nhân tâm như vậy...
==================================
Sau khi lên xe, Masaomi vẫn ôm chặt lấy Yayoi không buông, Yayoi khó chịu cử động, nhìn Masaomi vẫn đang trầm mặt, cậu mở miệng kêu anh với chất giọng có chút nịnh nọt: " Masa-nii~ "
Vừa dứt lời, ngay cả bản thân Yayoi cũng có chút run lên, quả nhiên là phương thức nói chuyện giống với Tsubaki-nii thật khó bắt chước theo a.
Masaomi ôm siết lấy Yayoi, anh bất đắc dĩ nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, vẻ mặt căng thẳng không khỏi thả lỏng xuống, anh dụi cằm vào tóc cậu, Masaomi nhẹ nhàng nói: " Trước hết hãy đem sự an toàn của bản thân đặt lên hàng đầu, được không? Anh...tất cả bọn anh đều rất lo lắng cho em đấy.
"
Nhìn thấy Masaomi đã trở lại bộ dáng thường ngày, Yayoi nhẹ thở ra một cái: " Về sau em sẽ chú ý.
"
Masaomi và Ukyo liếc nhìn nhau và họ đều thấy rõ sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
- -----------
Khi đến trường vào ngày hôm sau, Yayoi đã xin Akashi giảm bớt lượng tập luyện của mình vì cậu đang bị thương ở tay.
" Ya-chin, là ai bắt nạt cậu? Tớ sẽ giúp cậu nghiền nát bọn chúng~ " Murasakibara còn chẳng thèm quan tâm tới việc ăn khoai tây chiên nữa, một đạo ám quang xẹt qua trong đôi mắt tím của hắn, giọng nói lười biếng hiếm khi có vẻ nghiêm túc.
Midorima giả vờ sửa băng quấn trên ngón tay, nhưng sự chú ý của hắn luôn đổ dồn vào Yayoi: Mình mới không thèm quan tâm đến cậu ta, mình chỉ đang tò mò thôi.
Nghĩ như thế, Midorima dỏng tai lên nghe lén một cách trắng trợn hơn.
" Bọn chúng đã bị nghiền nát rồi.
" Yayoi vỗ nhẹ vào cánh tay của Murasakibara để trấn an hắn.
" Yayoi-cchi bị thương! Là ai đã làm vậy! " Kise theo thói quen muốn bổ nhào lên người Yayoi, nhưng mới nửa đường thì đã bị Kuroko đột nhiên xuất hiện dùng cùi chỏ thúc vào bụng hắn một cái: " Kise-kun, xin hãy chú ý hành vi của mình.
"
" Đau quá...!Kuroko-cchi thật độc ác QAQ " Kise ngồi xổm xuống mặt đất ôm cái bụng mới vừa bị thúc của mình, hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống: " Huhuhu, Yayoi-cchi~ "
" Kise-kun, làm ơn tránh xa tớ ra.
" Yayoi nhàn nhạ nhìn hắn một cái, rất vô tình nói.
" Yayoi-cchi QAQ "
Đôi mắt đỏ thẫm của Akashi liếc nhìn cánh tay trái đang được băng bó của Yayoi, giọng nói ôn hòa mang theo vẻ uy nghiêm khó mà cự tuyệt: " Xảy ra chuyện gì? "
" Hôm qua, tớ gặp một vài sự cố ngoài ý muốn...!" Yayoi gãi má, sau đó nói với Akashi: " Đội trưởng Akashi, thì ra lí do mà cậu đuổi Haizaki-kun rời khỏi 'Biệt đội Cầu Vòng' chính là do cậu ấy không thể biến hình được a! "
Akashi:....
- -----------
Yayoi trở về nhà sớm vì cậu đã được cắt giảm phần lớn thời gian luyện tập của mình.
Sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Yayoi khi cậu nhận được cuộc gọi từ Hijirikawa Masato: " Xin chào, Masato-kun? "
Một giọng nói cùng tông với Tsubaki nhưng lại khác về ngữ điệu truyền đến: " Đã làm phiền Kaionji-kun rồi, tuy có hơi đột ngột, nhưng tôi có thể mời cậu đến thăm nhà Hijirikawa một chuyến được không, tình trạng hiện tại của Mai hơi tệ một chút.
"
" Mai đã xảy ra chuyện gì sao? " Nghĩ đến cô nhóc loli tóc xanh dễ thương, giọng Yayoi có chút lo lắng.
Masato nhìn xuống cô em gái tinh thần uể oải đang ôm lấy chân mình, thầm thở dài nói: " Con bé đã không thể ngủ được từ sau khi cậu đi, chắc là do hậu quả của chuyện ngày hôm qua.
Chỉ còn có Kaionji-kun mới có thể giúp Mai, làm phiền cậu! "
Nghe thấy Yayoi không chút do dự mà đồng ý, Masato thở phào nhẹ nhõm.
Đêm qua sau khi tiễn Yayoi về, Mai cảm thấy hơi hụt hẫng, Masato đã cố an ủi cô bé một hồi lâu rồi mới đi ngủ.
Nhưng một lúc sau, hắn bị đánh thức bởi Mai, cô bé đã chạy tới phòng hắn và òa khóc lên.
Để xoa dịu cô em gái đã gặp ác mộng, hắn quyết định ngủ chung với cô bé, nhưng sau đó hắn lại phát hiện ra rằng Mai không dám ngủ, những gì xảy ra hôm nay thực sự khiến cô bé sợ hãi.
Cô bé loli nắm chặt tay áo của anh trai và nói với đôi mắt đỏ hoe: " Onii-chan ơi, em muốn nghe bài 'Đại gia đình Dango'.
"
Masato trở nên khó xử, nhưng làm sao hắn có thể từ chối ánh mắt cầu xin của em gái mình cơ chứ? Sau khi cân nhắc một lúc, hắn khẽ hát:
Dango, dango, dango, dango, một đại gia đình dango...!
" Không, không, không phải như thế! " Chỉ mới nghe thấy một câu hát, cô bé loli liền cắt đứt lời hát của Masato, cô bé nghẹn ngào nhìn anh trai mình: " Không phải cảm giác như vậy.
Onii-chan hát thật không giống với Yayoi-oniichan.
"
Nhớ lại tiếng hát tràn đầy hạnh phúc và hy vọng của thiếu niên, Masato lặng đi, hắn thực sự không thể hát một bài hát mà người ta nghe vào liền cảm thấy tâm hồn rung động, quên mất chính mình đang ở đâu.
Đã ở nhà cùng Mai cả ngày, nhìn em gái không thể ngủ hay nghỉ ngơi gì được, ánh mắt Masato đầy xót xa.
Vì vậy, cuối cùng Masato cũng nhấc điện thoại lên gọi cho Yayoi.
" Kaionji-kun đã đồng ý đến đây.
" Masato cúi người, sờ sờ mái tóc của Mai, nhìn đôi mắt đột nhiên sáng ngời của cô bé, trong lòng có chút ghen tị.
Loại cảm giác bị cướp mất em gái đi này thật sự là...!
Khi Yayoi xuống xe, cậu liền bị một bóng người nhỏ bé nhào tới làm cho lảo đảo, giọng nói của cô bé loli lanh lợi vui vẻ vang lên bên tai: " Yayoi-oniichan! "
Yayoi cúi xuống xoa đầu bé loli đang ôm đùi mình, vẻ mặt tràn ngập ôn nhu: " Anh đến để gặp Mai nè.
"
" Vâng! " Đôi mắt xanh của cô bé lấp la lánh lánh khi nhìn thấy khuôn mắt xinh đẹp của Yayoi: " Mai rất nhớ Yayoi-oniichan! "
" Đã làm phiền cậu rồi, Kaionji-kun.
" Masato nhìn em gái đã tràn đầy năng lượng trở lại, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Trong phòng của Masato, Mai đang nằm trên giường nhìn Yayoi đầy mong đợi, Masato đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, trên tay cầm một cuốn tạp chí như đang chăm chú đọc, nhưng ánh mắt của hắn lại luôn vô tình rơi vào người thiếu niên.
" Yayoi-oniichan! Mai muốn nghe 'Đại gia đình Dango', tiếng hát của Yayoi-oniichan khác với tiếng hát của onii-chan! "
Trên mặt Masato hiện lên một tia xấu hổ, đồng thời có một chút chua xót khi bị em gái mình bỏ rơi.
Hai mắt đen láy của Yayoi xẹt qua một đạo ý cười, cậu xoa xoa đầu Mai nhưng ánh mắt lại rơi lên chiếc đàn dương cầm màu trắng được đặt kế bên cửa sổ: " Tôi có thể chơi nó không? "
Masato ngạc nhiên một lúc, sau đó gật đầu.
Hắn chăm chú nhìn thiếu niên bước đến bên chiếc đàn dương cầm và ngồi xuống, bàn tay tinh xảo lộ rõ khớp của cậu đặt trên các phím đàn đen trắng, âm thanh tao nhã của đàn vang lên theo từng chuyển động của ngón tay thiếu niên.
Giọng hát nhu hòa kỳ ảo theo tiếng đàn vang lên:
Dango, dango, dango, dango, một đại gia đình dango...!
Hết nốt nhạc này đến nốt nhạc khác mà cậu ấn bằng đầu ngón tay như đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Masato không kìm được liền nhắm mắt lại, cho dù đây là lần thứ hai hắn lắng nghe giọng hát này nhưng nó vẫn khiến hắn cảm thấy rung động.
Song tiếng ca kia cũng không chỉ có hạnh phúc cùng hi vọng, mà chẳng biết tại nó còn có chút buồn man mác.
Không rõ vì lí do gì mà Masato lại cảm thấy khóe mắt mình có chút ươn ướt.
Mai nói đúng, hắn còn lâu mới có thể hát giống với người thiếu niên này, âm thanh của cậu giống như tiếng hát của những nàng tiên cá vậy, nó dễ dàng gợi lên sự mềm mại sâu thẳm nhất trong lòng người ta.
Mãi cho đến khi tiếng hát ngừng lại một lúc lâu, Masato xác định rằng mình sẽ không có biểu hiện gì thất thố thì mới từ từ mở mắt ra.
Thoáng nhìn, hắn thấy thiếu niên xinh đẹp đang vuốt ve cây đàn thật nhẹ nhàng, như thể cậu vừa mới nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đen của cậu xẹt qua một tia hạnh phúc.
Trái tim hắn lập tức đập lệch một nhịp.
Trên giường, Mai đã ngủ quên từ lúc nào, Yayoi và Masato nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Masato chân thành cảm ơn Yayoi: " Thật sự đã làm phiền Kaionji-kun rồi.
"
Yayoi lắc đầu, nhìn ánh mắt biết ơn của Masato, dừng lại một lúc rồi nói: " Nếu Masato-kun không chê, tôi sẽ đem khúc phổ ghi lại cho cậu...!"
Masato sững sờ, trên khuôn mặt vốn luôn nghiêm túc hiện lên một chút kinh ngạc, hắn trịnh trọng hướng Yayoi cúi đầu lần nữa: " Cảm ơn Kaionji-kun.
"
Sau khi đích thân đưa Yayoi ra cửa, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa thì Masato mới chậm rãi đi vào biệt thự.
Ngồi ở trước cây đàn piano, nhìn bản nhạc mà Yayoi đã để lại, hắn không khỏi đặt tay lên phím đàn, giai điệu quen thuộc vang lên trong căn phòng yên tĩnh:
Dango, dango, dango, dango, một đại gia đình dango...
Dango, dango, dango, dango, một đại gia đình dango...!
Tiếng hát nhẹ nhàng của thiếu niên dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, Masato chậm rãi mở miệng, hắn...cũng muốn hát một bài hát rung động nhân tâm như vậy...
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...