Ban đêm, Hạ Tử Du ôm con nằm trên chiếc giường đơn của nhà nghỉ chơi đùa.
Cô bé rất hoạt bát, nhìn thấy những thứ mới mẻ đều rất tò mò, cô cầm một món đồ chơi bằng nhung cho con chơi, con bé vui vẻ cười khanh khách không ngừng.
Cô dạy con gọi mình là “mẹ”, nhưng con bé phát âm chưa tốt, chỉ phát âm không rõ theo cô, nhưng cô không vội, vì cô còn thời gian ở bên con cả đời…
Cô bé rất biết điều, mặc dù đến một nơi xa lạ, nhưng bé không khóc cũng không quấy, có lúc cô nhìn con bé đến mất hồn, cô bé sẽ mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn cô, như thể có sự ăn ý trời sinh giữa mẹ và con, làm cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ban đêm ngủ, cô không cần phải dỗ dành, con bé tự ngủ rất say trong ngực cô…
Bộ dạng ngủ say của nó khiến người ta yêu thương, làm cô không muốn nhắm mắt lại, chỉ muốn ngắm con gái mình mãi.
Chỉ cô mới nhận ra được đôi lông mày của con gái rất giống anh…
Nếu anh biết mình có một đứa con gái sẽ phản ứng thế nào? Cô không thể suy đoán nổi…
Anh luôn thâm sâu không thể lường được nhưng bất kể anh đối xử với đứa bé này thế nào, cô cũng không để con gái chịu uất ức, bởi vì cô đã nợ con quá nhiều…
………………….
Hôm sau.
Bảo bối còn đang ngủ, Hạ Tử Du đã thức dậy rửa mặt mũi.
Đổ tất cả quần áo trong túi ra, mặc thử từng cái một….
Những bộ quần áo này đếu là những thứ cô đã từng mặc, mặc dù chỉ có vài thứ, nhưng ít ra không khiên người khác cảm thấy khó coi.
Cô thay một bộ âu phục màu trắng đứng trước gương, nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra, hai năm đã làm cô thay đổi nhiều như vậy…
Mái tóc vẫn ngắn gọn chỉnh tề như trong trại giam, làn da không còn trắng trẻo như trước, âu phục hai năm không mặc lên người đã nhăn nhúm quá độ… Bây giờ cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, khác một trời một vực với hai năm trước.
Không muốn ra ngoài bị người khác giễu cợt, cô thay bộ âu phục trên người ra, mặc đại một chiếc quần jean. Cô nghĩ, bộ âu phục đẹp như vậy, sau này có lẽ cô không còn cơ hội để mặc nữa….
Thở dài, cô ngồi lên mép giường nhìn bảo bối vẫn đang ngủ say.
Sở dĩ cô muốn thay một bộ quần áo đẹp một chút thật ra là muốn đợi bảo bối tỉnh dậy sẽ mang con đến Đàm Thị một chuyến.
Không sai, cô muốn đến Đàm Thị hỏi thăm tin tức về Đàm Dịch Khiêm.
Cô cũng không biết có hỏi thăm được hay không, nhưng cô muốn thử….
…………………….
Hai giờ sau, cô ôm con ngồi taxi đến Đàm Thị.
Vốn nghĩ thời gian hai năm cũng sẽ không làm thế giới thay đổi quá nhiều, nhưng nhìn tập đoàn Đàm Thị trước mặt cô mới hiểu rõ thế nào là vật đổi sao dời.
Tòa nhà chọc trời dựng đứng trong mây nghiễm nhiên đã trở thành tiêu chí kiến trúc của thành phố Y, thiết kế bên ngoài đã được thay đổi hết từ đá cẩm thạch đen thành kính, thiết kế này càng thêm huy hoàng hơn ngày trước, dường như cũng chứng tỏ Đàm Thị hôm nay đã phát triển hơn.
Xuống taxi, cô đi thẳng vào Đàm Thị, cô không sợ sẽ có người nhận ra mình, bởi dù sao đứng trước gương chính cô cũng không còn nhận ra mình.
Có thể ít khi tiếp xúc với nhiều người như vậy, bảo bối có vẻ hơi rụt rè, luôn úp chặt trong ngực cô.
Cô muốn đến phòng khách hỏi thăm tin tức Đàm Dịch Khiêm, nhưng không chờ cô đi vào, hai nhân viên Đàm Thị ăn mặc hợp thời đã mang đến tin tức cô muốn có.
“Nghe nói không? Tám giờ tối nay tổng giám đốc sẽ đến thành phố Y, thật mừng quá đi, tôi vào Đàm Thị hơn một năm vẫn chưa gặp tổng giám đốc.”
“Mừng thì mừng, nhưng tổng giám đốc cũng có bạn gái rồi, nghe nói lần này về nước là muốn cử hành hôn lễ trong nước…”
“Tôi cũng nghe nói vậy, hình như hôn lễ đã ấn định rồi. Cô dâu là thiên kim Hạ Hân của tập đoàn Hạ Thị… Aiz, thêm một người đàn ông độc thân hoàng kim kết thúc đời độc thân rồi…”
……………..
Bước chân về phía bàn lễ tân của Hạ Tử Du từ từ chậm lại, khi hai nhân viên đi xa, cô cũng dừng lại.
Anh sắp kết hôn.
Cô không ngờ tin tức đầu tiên về anh sau khi ra tù cô nghe được lại là tin tức này…
Cơ thể cô dường như không thể đứng vững, nếu không phải đang ôm bảo bối trong ngực cô có lẽ đã ngã lăn ra đất.
Khi ở trong tù, không phải cô không nghĩ đến khả năng anh đã kết hôn, cho nên mỗi khi Ngục trưởng mang báo đến, cô đều tìm kiếm cẩn thận, bởi vì anh luôn khiêm tốn, tin tức của anh trên báo đã ít lại càng ít, vì vậy mọi tin tức căn bản nhất về anh cô cũng không hề biết…
Cô không nghĩ là giây phút biết tin này cô vẫn phản ứng nhạy cảm như vậy.
Thực ra trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn tâm tư, nghĩ là cho dù đối mặt với tin tức anh đã kết hôn, cô vẫn có thể tỉnh táo, nhưng…
Cô đã đánh giá mình quá cao.
Cô vẫn nói với chính mình đến tìm Đàm Dịch Khiêm chỉ với mục đích giải thích cho anh rõ mọi chuyện năm đó, nếu anh vẫn chưa kết hôn, có lẽ họ vẫn có thể…
Bây giờ nhìn lại, tất cả đều là cô si tâm vọng tưởng, tất cả đều đã thay đổi…
Trong giây phút cô sững sờ, một nhân viên Đàm Thị tới bên cạnh cô “Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?”
Cô hoàn hồn, ngước mắt liếc nhìn cô nhân viên thân thiện, khuôn mặt cứng ngắc của cô cố nở một nụ cười “À, tôi không sao, tôi đi nhầm chỗ.”
Nhân viên nhìn Hạ Tử Du cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng có lẽ là lễ tân của Đàm Thị chưa lâu, cô cũng không ấn tượng gì mấy với cô gái thanh tú ôm theo một đứa bé này.
Cô quay đi.
Cô cố gắng duy trì sự thong dong, nhưng không ai biết, cũng không ai nhìn thấy, trong khoảnh khắc cô quay đi, lệ đã đong đầy trong hốc mắt, nhanh chóng chảy xuống hai gò má.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...