Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Khi đã biết rõ người đàn ông này là ai, Mộ Phong Triệt lập tức cảnh giác kéo Vi Vi về kía sau mình. Quân Lâm thấy Mộ Phong Triệt không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy kẻ được coi là đã chết như hắn, hắn cười lạnh ngắm nghía mặt nạ quỷ trong tay.

“ Bất ngờ không ? Vui mừng không ? Thật tiếc cho mấy người, Quân Lâm này vẫn còn sống, quả là uổng cho kế hoạch tỉ mỉ khi đó.” Lại thêm một điệu cười trào phúng không dứt.

Lạc Vi Vi thấy người đàn ông giống hệt Quân Hạo nhưng lại không phải Quân Hạo này thì khó hiểu vô cùng, nhưng với không khí kì lạ trong căn phòng lúc này, cô thật không tiện hỏi. Nhưng Quân Lâm như đọc được ý nghĩ của cô, hắn nói :

“ Cô vẫn còn muốn đánh đồng tôi với tên Quân Hạo vô dụng kia sao. Con mắt của các người thật tốt, vậy mà có thể lầm tưởng tôi với tên bất tài chết tiệt ấy. Vậy xin được thành kính ra mắt Lạc tiểu thư…” hắn cúi người, đưa một tay ra, bày thành tư thế chào chuẩn mực của một quý ông “…Tôi là Quân Lâm, là anh trai sinh đôi của cái thứ ngu dốt mà cô luôn mồm nhắc tới kia.”

Lạc Vi Vi nghe thấy lời hắn nói thì giật mình, Quân Hạo có anh em song sinh sao. Nhưng qua lời hắn nói, cô thấy hai anh em họ có vẻ rất bất hòa, hơn nữa Mộ Phong Triệt cũng lộ rõ ý thù địch với người tên Quân Lâm này.

“ Quân Lâm, chuyện lúc đó cũng không phải như cậu nghĩ, nhưng đó cũng đã là quá khứ rồi, bây giờ cậu có thể an toàn trở về, hẳn là bác Quân sẽ rất vui mừng.” Lời nói của anh mặc dù rất khách khí nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đến ghê người.

Quân Lâm cười khẩy, hiểu lầm sao ? Sợ là bọn chúng chỉ muốn đem hắn mang đi bầm thây vạn đoạn ấy chứ.


“ Mộ thiếu, tôi đã từng suýt chết, nhưng cũng chưa từng bị ngu đi. Anh coi tôi là cái gì ? Đừng quên, lúc đó tôi đã nói gì.” Ánh mắt hắn liếc qua Lạc Vi Vi một cái khiến cô nổi lên một tầng lông tơ, mặc dù diện mạo của hắn giống hệt Quân Hạo nhưng ánh mắt kia thì hoàn toàn khác biệt. Xảo trá, âm ngoan, đặc biệt còn có chút…khát máu bệnh hoạn.

Lời hắn nói lúc trước ? Mộ Phong Triệt cứng người, sát ý của anh càng hiện rõ hơn. Khi đó, hắn đã nói hắn sẽ quay lại trả thù, sẽ lóc từng thớ thịt, chặt từng khúc xương của bọn họ. Nhưng rơi hoàn cảnh đó, ai cũng không nghĩ rằng hắn có thể thoát chết.

Mộ Phong Triệt âm thầm tính toán, lúc trước khi cho phép anh tiến vào mê cung, hắn đã bắt thuộc hạ của anh phải rút lui toàn bộ. Hiện tại trong căn nhà này chỉ có anh, Vi Vi, Jolie và hắn, nhưng anh còn chưa biết được là hắn sắp xếp bao nhiêu người ẩn nấp xung quanh nơi này. Tình thế vô cùng bất lợi, bây giờ phải tìm cách để đưa hai cô gái ra khỏi căn nhà , ngoài kia có thuộc hạ của anh, hai cô chắc chắn là sẽ được bảo vệ.

“ Rốt cuộc cậu muốn làm gì ?” Sắc mặt Mộ Phong Triệt càng ngày càng lạnh lẽo.

“ Vốn là muốn mấy người vui đùa đến chết ở mê cung, nhưng không ngờ nha đầu kia lại có thể phá được, vậy… bây giờ chúng ta chơi một trò khác.” Ánh mắt Quân Lâm lộ ra vẻ nguy hiểm cùng hứng thú, trò chơi của hắn, hẳn là vô cùng thú vị.

“ Quân Lâm, đừng có giở trò nữa, nói đi, cậu có điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng nhưng để hai cô ấy đi trước đã.” Mộ Phong Triệt cố gắng hòa hoãn với hắn, hiện tại anh không thể bất chấp để Vi Vi gặp nguy hiểm được.

“ Ồ, ra giá với tôi sao, Mộ Phong Triệt, đừng có quên, lúc này anh không có sự lựa chọn. Hoặc là chơi, hoặc là cùng chết đi.” Nói đến từ “chết”, nụ cười xảo trá trên gương mặt hắn hoàn toàn biến mất, thay sau đó là sự sắc lạnh khôn cùng.

“ Thực ra trò này luật chơi rất đơn giản…” hắn vỗ tay hai cái, lập tức có một người nữ hầu xuất hiện, tay bê theo một khay rượu “ Ở đây có sáu ly rượu, đều là vang đỏ hảo hạng đấy, trong đó, có ba ly có độc, chỉ cần ba người uống xong vẫn bình yên thì chúng ta sẽ đi tới cuộc chơi tiếp theo, cứ từ từ mà lựa chọn thưởng thức, để tôi xem, vận may của mấy người lớn tới đâu ?.”

Mộ Phong Triệt hai mắt trợn trừng lên, mặt tối sầm : “ Quân Lâm, đừng có đùa giỡn quá đáng.” Tên Quân Lâm này, tâm lý biến thái bệnh hoạn trước đây của hắn vẫn không hề thay đổi.

Quân Lâm không hề bị khí thế của Mộ Phong Triệt lấn át, hắn dùng đôi mắt hẹp dài của mình cười cười đáp lại anh. Lời Mộ Phong Triệt vừa nói dứt, xung quanh lập tức xuất hiện hàng chục người mặc áo đen, mặt bịt kín cầm súng chĩa vào họ.


“ Chơi hay không chơi, tùy mấy người.” Quân Lâm nhàn nhã thả mình xuống ghế sô pha, ra hiệu cho người hầu rót một ly rượu khác, vừa thưởng thức vừa xem trò vui trước mặt.

“ Triệt…” Lạc Vi Vi thấy tình hình như vậy thì khẽ kéo tay Mộ Phong Triệt, thì thào gọi anh. Mộ Phong Triệt vuốt ve bàn tay cô như trấn an, anh sẵng giọng : “ Được.”

Tâm lý bệnh hoạn của tên này, anh đã từng được chứng kiến vô cùng rõ ràng, hôm nay nếu cùng hắn chơi, may ra còn có thể cứu tử nhất sinh mà thoát thân, nếu không thì chỉ còn đường thập tử vô sinh, đến thân xác cũng không còn được nguyên vẹn, thậm chí còn có nguy cơ bị hắn xẻ thịt ăn dần.

“ Vậy bắt đầu đi, mấy người có mười phút.” Quân Lâm tỉnh bơ đáp lại.

“ Quân Lâm…” Mộ Phong Triệt gằn giọng quát.

“ Chê nhiều sao, được rồi, theo ý mấy người, năm phút.” Hắn nhếch một bên mép, cười đến khinh thường.

Lần này dù tức giận đến tím tái nhưng Mộ Phong Triệt cũng không nói gì thêm, sinh tử của Vi Vi còn đang nằm trên tay anh, nếu không có cô ở đây, anh đã liều mạng cùng hắn tranh đấu một hồi rồi. Dù gì anh cũng là một thân từ tổ chức sát thủ mà ra, muốn giết anh sao? Không dễ vậy đâu.

Mộ Phong Triệt đi về phía khay rượu, cầm lấy từng ly một đưa lên mũi ngửi, ngửi xong, chân mày anh nhăn lại thành một đường. Hoàn toàn giống hệt nhau, cả sáu ly rượu không có chút mùi hương khác biệt gì.


“ Sao ? Rượu thơm chứ, còn bốn phút mười hai giây nha.” Quân Lâm đưa lời châm chọc.

Mộ Phong Triệt hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của hẳn, anh kéo Lạc Vi Vi : “ Vi Vi, em ngửi một chút đi.” Lạc Vi Vi thuận thế cầm lấy ly rượu trong tay anh đưa lên mũi, cô ngửi qua ngửi lại một hồi cũng không được, cô không rành về rượu, còn về độc, dù trước đây cô từng được coi là có một người bạn rất thích nghiên cứu về các loại độc nhưng mũi cô cũng không thính, hoàn toàn không ngửi ra được điều gì khác lạ.

Mộ Phong Triệt thấy Lạc Vi Vi cũng không phát hiện được gì thì sắc mặt khẽ biến. “ Còn hơn ba phút.” Lời của Quân Lâm chậm rãi vang lên lần nữa, giống như đánh thẳng vào thần kinh của ba người.

Cuối cùng đến Jolie thử, cô bé đứng ở bên cạnh nãy giờ đã bị dọa đến xém chút ngất xỉu, lúc này tay cầm ly rượu cũng run run. Cô bé đưa lên mũi ngửi ngửi, xong lại cầm một ly khác lên. Ngửi qua ngửi lại một hồi, cô bé vui mừng hô lên : “ Ba ly này với ba ly kia có sự khác biệt.” Lời nói của cô khiến cho mắt Lạc Vi Vi cùng Mộ Phong Triệt sáng ngời, nhưng niềm vui tới chưa được bao lâu liền bị dập tắt : “ Nhưng em không biết ba nào có độc, ba ly nào không.”

Vì vừa sinh ra đã được định sẵn trở thành người hầu, cô bé được quản gia rèn cho được một vị giác và khứu giác vô cùng nhạy bén. Ngửi tới ngửi lui một hồi cũng thấy mùi rượu có chút khác biệt, nhưng do chưa từng tiếp túc với độc và rượu nhiều, cô bé không thể phân biệt được mùi nào là có, mùi nào là không độc.

Mộ Phong Triệt cùng Lạc Vi vi nhìn nhau, trầm tư một hồi. Nếu bây giờ đoán bừa, hoặc là họ đều sẽ chết, hoặc là đều sẽ sống, xác suất 50/50 giống y hệt như ở trong mê cung kia. Nhưng ở trong mê cung, bọn họ đã tìm được lối thoát trong bế tắc, giờ thì sao, không chọn thì chết chắc, mà chọn thì nguy cơ sống cũng chỉ có một nửa…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui