CHƯƠNG 296
Với lại, lúc nãy Đường Hoài An vừa mới bị chạm vào điểm yếu, suy nghĩ đã bị xáo trộn, khí thế đương nhiên bị mềm xuống.
Mà ngoại trừ đau lòng, Đường Hoài An còn có cảm giác kinh ngạc, không hổ là một người phụ nữ âm hiểm tàn nhẫn, chính miệng mình nói ra những chuyện mà mình đã làm mà còn có thể bình tĩnh như thế.
Hứa Cát Anh tiếp tục nói: “Tôi nói nhiều như thế, cho nên cô cảm thấy bây giờ cô có tư cách gì để đấu với tôi đây chứ? Thứ nhất, gia đình cô không đáng tin cậy, thứ hai, người đàn ông của cô căn bản không cho cô chỗ dựa, trong tay không tiền không thế, tố cáo tôi hả? Cô chuẩn bị cái gì để tố cáo tôi đây? Đây quả thật là câu chuyện cười rất đáng buồn cười mà tôi nghe thấy trong ngày hôm nay.
”
Sự sỉ nhục trong lời nói của Hứa Cát Anh vô cùng rõ ràng, không phải là Đường Hoài An nghe không hiểu, cô muốn phản bác, nhưng mà lại phát hiện lời nói của Hứa Cát Anh có mấy phần đạo lý…
Dưới tình huống hiện tại, cho dù mình có gặp phải chuyện gì thì cũng không có ai ra tay giúp đỡ cô, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lúc Đường Hoài An muốn nói chuyện, lại nhìn thấy Hứa Cát Anh nhận một cuộc điện thoại mà đi ra khỏi cửa, tất cả những lời phản bác đều bị chặn trong cổ họng.
Đường Hoài An cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ là trong lòng của cô cũng hiểu rõ, mình có nói nhiều thêm đi nữa cũng chỉ là vì bảo vệ chút tôn nghiêm trước mặt kẻ thù mà thôi, thật ra căn bản không thể đả thương Hứa Cát Anh.
Trái tim của người phụ nữ đó đã cứng rắn lạnh lẽo, y như một tảng đá.
Nhưng mà cô tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết như vậy được, cô phải điều tra chuyện này cho rõ ràng, cô thề nhất định phải dựa vào năng lực của mình để đẩy ngã Hứa Cát Anh.
Chẳng mấy chốc, thời gian hẹn với Triều Thế Minh đã đến, Đường Hoài An đến nhà hàng đó rất đúng giờ.
Đợi đến lúc hai người ngồi xuống, vậy mà Triều Thế Minh lại mở miệng nói trước: “Tình hình sức khỏe của cô Đường còn có vấn đề gì không?”
Đường Hoài An sửng sốt một hồi, cô hỏi: “Tối hôm qua… có phải là anh đã từng gặp tôi, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Câu hỏi của Đường Hoài An nằm trong dự liệu của Triều Thế Minh, kế hoạch của anh ta là không đợi Đường Hoài An hỏi mà mình tự mình chủ động ném một chút tin tức, chỉ có làm như vậy thì lòng tin của mình ở chỗ Đường Hoài An mới có thể không bị ảnh hưởng.
Dù sao thì bây giờ anh ta không dám đảm bảo sau ngày hôm qua, Mạc Tư Quân có nói gì trước mặt Đường Hoài An hay không.
Triều Thế Minh uống một ngụm trà, nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ ở trong đầu, ngước mặt lên, trong mắt toát ra một sự sắc bén: “Tối hôm qua, tôi gặp cô ở cửa khách sạn Vân Đình, lúc đó, cô vừa vặn đang đi về phía xe của mình, tôi nhận ra cô.
Lúc đầu muốn đến chào hỏi với cô, nhưng mà lại nhìn thấy cô trực tiếp ngất xỉu bên cạnh xe, tôi không biết là cô có chuyện gì, thế là nhanh chóng đến đỡ cô dậy.
”
Trong lòng của Đường Hoài An có hơi khẩn trương, cô không biết là lúc đó Triều Thế Minh có biết là mình bị bỏ thuốc không, giọng nói của cô có chút run rẩy: “Sau đó thì sao?”
Triều Thế Minh nói: “Lúc đó, tôi vừa mới đỡ cô dậy chuẩn bị đưa cô đi bệnh viện, đột nhiên Mạc Tư Quân lại xuất hiện mang cô đi từ trên tay của tôi.
”
Đường Hoài An kinh ngạc mở to hai mắt: “Tối ngày hôm qua, hai người đã gặp nhau?”
Triều Thế Minh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, nhất thời ngẫu hứng muốn trêu chọc Đường Hoài An một chút: “Đúng vậy, hơn nữa, chúng tôi còn nói chuyện với nhau vài câu.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...