Tổng Giám Đốc , Tôi Sai Rồi !
Húc Nghiêu?!Nghiêu?!Gọi như vậy...... Cũng quá thân mật đi?!Hạ Hải Dụ do dự một chút, theo bản năng kháng cự, trong đôi mắt sáng trong có chút tránh né.Đường Húc Nghiêu tinh tế nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của cô, vẻ mặt không chịu nhượng bộ.“Bình thường không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Lúc này mèo tha mất lưỡi rồi?” Đôi mắt phượng hoa đào lóe ra ánh sáng mê hoặc người, giọng đắc ý trêu chọc nửa thật nửa giả.Da tóc Hạ Hải Dụ run lên, lông tơ trên cánh tay cũng dựng cả lên, cười khan hai tiếng, “Ôi, không phải tôi không nguyện ý gọi, nhưng anh xem tôi gọi như vậy giống Thiệu Hành và những người khác, tôi mà cũng gọi theo như thế…, một chút cũng không đặc biệt! Tôi nghĩ tốt nhất nên đổi lại!”“Đổi thành cái gì đây?” Anh thật đúng là có điểm mong đợi.“A...... A Húc! Đúng đúng đúng, A Húc!” Sau khi mất rất nhiều tế bào não cô rốt cục nghĩ ra được.Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, “Sao lại quê mùa như vậy?!”Quê mùa là được rồi!A Húc với A Ngưu thô tục giống nhau!Hạ Hải Dụ trong đáy lòng cười gian, trên mặt lại làm ra rất vẻ vô tội, “Quê cái gì mà quê, như vậy thấy thân thiết hơn! A Húc!”“Được rồi, cho phép cô gọi như vậy, tiểu Dụ nhi!”Tiểu, Tiểu Dụ nhi?!Hạ Hải Dụ chợt ngẩn ra, nụ cười ở khóe miệng cũng cứng lại, Tiểu Dụ nhi, đã rất lâu rất lâu rồi không ai gọi cô như vậy!“Không thể, anh đổi tên khác đi!”“Tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi tiểu Dụ nhi!” Đại thiếu gia ngang ngược cố chấp.◎◎◎Hạ Hải Dụ không nhớ rõ mình rời khỏi đại trạch Đường gia như thế nào, cũng không nhớ mình trở lại nhà trọ nhỏ như thế nào, khi cô từ trong trạng thái ngẩn người lý trí thanh tỉnh lại thì trời đã tối rồi.Cả người dựa vào ván cửa, tay nhỏ bé với tới cái ba lô, lấy ra tấm ảnh gia đình kẹp trong ví, tự lẩm bẩm, “Ba, mẹ, con nhớ hai người...... Con nhớ lúc hai người gọi con là tiểu Dụ nhi......”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...