Nghe Lục Hàng nói như vậy, tâm tình kích động của Sở Xa mới chậm rãi bình tĩnh lại, vẻ mặt cô ta không cam lòng. Nhìn Vũ Vi, cắn răng nghiến lợi nói từng chữ, "Tôi quyết định từ bỏ khiếu nại Đồng Vũ Vi." Dứt lời, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Vi một cái, ánh mắt kia như nói với Đồng Vũ Vi, coi như không khởi tố cô, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô! Chỉ là, cô ta thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện cô ta sai lầm nhất cuộc đời này là bỏ qua cho Đồng Vũ Vi. Vũ Vi quay lại lạnh lùng liếc Sở Xa một cái, sau đó cùng Mạc Tử Phàm đi ra khỏi đồn cảnh sát. Đi tới cửa chính đồn cảnh sát, Mạc Tử Phàm lên một chiếc xe thể thao cao cấp, anh ta ngồi ở bên trong, mặt mỉm cười nhìn Vũ Vi, "Lên xe, tôi đưa cô về." Coi cô gái này là người trong lòng Mạc Tử Hiên, anh ta mới đưa cô về. Vũ Vi lại nhìn anh lắc đầu một cái, "Không, bạn tôi sẽ trở lại đón tôi. Chuyện ngày hôm nay, cám ơn anh." Trác Nhất Phi vừa gọi điện tới cho cô, anh ấy không biết cô bị cảnh sát đưa đi, căng thẳng không thôi, lập tức tới ngay đồn cảnh sát đón cô. "Không cần cám ơn, tôi thu lệ phí." Mạc Tử Phàm nhìn Vũ Vi nói. Vũ Vi sững sờ một chút, khẩu khí người này nói chuyện thật ra vô cùng giống cô, từ trong túi cô lấy ra tất cả tiền cùng danh thiếp của mình để vào chỗ ngồi kế bên tài xế, "Trước mắt tôi chỉ có một ít này thôi, nếu không đủ, gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ từ từ đem lệ phí còn lại trả lại cho anh." Mạc Tử Phàm cũng không nhìn chỗ tiền bên ghế, liền lái xe ô tô rời đi, lúc rời đi, hắn ném lại một câu, "Nhiêu đây là đủ rồi." Vũ Vi đăm chiêu nhìn bóng dáng Mạc Tử Phàm rời đi, cô không hiểu tại sao người đàn ông xa lạ kia lại giúp cô? "Đồng Vũ Vi, đừng tưởng rằng cô không phải ngồi tù, tôi sẽ bỏ qua cho cô, sự kiện cô đánh tôi, tôi sẽ không dễ quên như vậy đâu." Sở Xa cực kỳ không cam lòng mang theo giọng nói tức giận truyền vào trong lỗ tai Vũ Vi . Vũ Vi không khỏi xoay người, chỉ thấy đôi tay Sở Xa ôm ngực, đứng ở trước người của cô cách đó không xa, vẻ mặt phẫn hận(phẫn nộ + căm hận) nhìn cô, lúc này Sở Quốc Vĩ và Xa Lan cùng với Lục Hàng đi tới bên người Sở Xa, bốn người đứng thành một hàng, trên mặt tất cả đều lộ vẻ tức giận nồng đậm nhìn cô, dáng vẻ kia như hận không thể giết chết cô cũng không hả giận được!Vũ Vi không nhịn được khinh thường bốn người trước mặt, bọn họ còn không biết xấu hổ với người khác sao? Hại chết mẹ của cô không nói, còn muốn trả thù cô?Ánh mắt Vũ Vi âm lãnh(âm u + lạnh lẽo) quét qua từng người một trước người cô, từng chữ một nói rất rõ ràng, "Các người hại chết mẹ tôi, tôi sẽ không dễ quên như vậy đâu, coi như ngọc nát đá tan(tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ), tôi cũng để các người trả giá tương ứng cho cái chết của mẹ tôi!"Không biết vì sao khi ánh mắt Vũ Vi âm lãnh của quét qua cô, từ đáy lòng Sở Xa chậm rãi thấy lạnh cả người, một khắc kia, ánh mắt của Đồng Vũ Vi giống như là hai thanh kiếm sắc bén đâm vào nơi ngực của cô ta thật sâu, khiến chỗ sâu trong đáy lòng cô ta dâng lên một nỗi sợ hãi .Thế nhưng rất nhanh cô ta đem nỗi sợ hãi này chặn lại, Đồng Vũ Vi, muốn tiền không có tiền, muốn thế lực không có thế lực, lấy cái gì cùng cô đấu? Dựa vào cái gì mà cùng cô đấu? Cô ta hừ lạnh cười một tiếng, đi mấy bước tới trước người của Vũ Vi, hả hê nói, "Đồng Vũ Vi, coi như cô biết cái chết của mẹ cô có liên quan đến tôi thì như thế nào? Muốn định tội danh cho tôi, muốn tôi trả giá thật lớn, muốn tôi chết. . . . . Kiếp sau đi." Dứt lời, cô ta nhìn Đồng Vũ Vi càng thêm hả hê, mục đích của cô rất đơn giản chính là muốn chọc giận Đồng Vũ Vi, chỉ cần Đồng Vũ Vi ra tay đánh cô, như vậy thì cô có biện pháp khiến Đồng Vũ Vi ở trong tù cả đời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...