Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Cặp mắt Lạc Ngưng Nhi nhíu lại, ánh mắt khác thường nhìn Vũ Vi từ trên xuống dưới, "Chẳng lẽ là Trác Nhất Phi sau lưng mình tặng quần áo cho cậu à?""Hì hì." Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, "Trác Nhất Phi chưa từng tặng quần áo ình có được hay không?""Vậy cái này ở đâu ra?" Lạc Ngưng Nhi mở bàn tay ra, khiến Vũ Vi có thể thấy rất rõ trong tay cô ấy hột nút áo rất đặc biệt kia."Cái này không phải ở trên quần áo cậu rớt xuống hả?" Nụ cười trên mặt Vũ Vi liền biến mất nhìn Lạc Ngưng Nhi hỏi."Đương nhiên là không phải của mình, cậu có biết chiếc váy này rất đắt không? Ít nhất phải hơn hàng chục ngàn nhân dân tệ, mình làm sao co đủ khả năng mặc được quần áo đắt tiền như vậy chứ!" Lạc Ngưng Nhi ngồi lại trên ghế sô pha nhìn Vũ Vi nói."Hột nút áo này cũng không phải là của mình." Vũ Vi nhìn Lạc Ngưng Nhi nói, bỗng dưng, sắc mặt cô cứng đờ, trong nháy mắt trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, hột nút áo này không phải của cô và Lạc Ngưng Nhi, dĩ nhiên cũng không thể là Trác Nhất Phi được, hơn nữa hột nút này còn đắt tiền như vậy, chủ yếu chính là, hột nút áo này là rơi vào ở bên trong đôi giầy ngày mẹ cô mất, là ngẫu nhiên sao?"Sao vậy?" Lạc Ngưng Nhi nhìn sắc mặt khó coi của Vũ Vi hỏi.Vũ Vi ngẩng đầu lên nhìn Lạc Ngưng Nhi, chậm rãi mở miệng nói, "Mình nghi ngờ có thể chủ nhân của nút áo này cùng cái chết của mẹ mình có liên quan, cho dù cô ta cùng cái chết của mẹ mình không có quan hệ, cô ta cũng có thể thấy mẹ cô bị đau tim mà không đưa mẹ mình đến bệnh viện.""Nói cách khác thấy chết mà không cứu hả? ." Ngữ điệu Lạc Ngưng Nhi không khỏi đề cao rất nhiều.Trác Nhất Phi mới vừa rửa tay xong liền nghe thấy giọng nói của Lạc Ngưng Nhi, anh đi tới trước sô pha nhìn Vũ Vi và Lạc Ngưng Nhi, "Sao vậy?"Lạc Ngưng Nhi đưa một vật cầm trong tay trước mặt Trác Nhất Phi, "Vũ Vi nghi ngờ chủ nhân của nút áo này có liên quan đến cái chết của dì Đồng, nếu không cũng là nhìn thấy dì Đồng đau tim mà không đưa dì Đồng đến bệnh viện."Trác Nhất Phi từ trong tay Lạc Ngưng Nhi nhận lấy nút áo, cẩn thận xem một chút, lại nhìn sắc mặt trắng bệch Vũ Vi một chút, anh ngồi ở bên cạnh Vũ Vi, một tay đặt ở trên bả vai của Vũ Vi, nhẹ nhàng vỗ vai cô, "Mình có bạn công tác ở cục cảnh sát, ngày mai mình sẽ đem nút áo này giao cho anh ta, để cho anh ấy giúp kiểm tra một chút. Cậu cũng đừng buồn nữa, cũng đừng suy nghĩ nhiều, dì Đồng qua đời, hẳn là ngoài ý muốn, con người bà ấy tốt như vậy, căn bản không có đắc tội với ai, không thể nào bị người ta hại chết. Nếu dì Đồng thật sự chết vì lời nói của ai đó, nhất định có thể đem hung thủ cho pháp luật trừng trị ."Vũ Vi nhìn Trác Nhất Phi khẽ mỉm cười, "Yên tâm, mình không sao." Trác Nhất Phi nói rất đúng, khi còn sống mẹ không có lỗi với bất kỳ ai, người nào sẽ hại bà ấy đây? Có lẽ là cô đa tâm.Vì để cho Vũ Vi an tâm, buổi tối hôm đó, Trác Nhất Phi liền cầm nút áo rời khỏi nhà Vũ Vi. Lạc Ngưng Nhi ở lại cùng với Vũ Vi.Cả đêm Vũ Vi ngủ không ngon, mãi cho đến lúc trời gần sáng, cô mới mê man ngủ thiếp đi.Giữa lúc cô đang nửa mê nửa tỉnh, điện thoại reo lên.Vũ Vi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mở hai mắt ra vừa nhìn, trời đã mờ sáng rồi. Ánh mặt trời chói mắt, khiến hai mắt cô lập tức nhắm lại, cô theo chuông điện thoại sờ tới điện thoại, cô cũng không tên người gọ đến, liền nghe điện thoại."A lô?""Vũ Vi, là mình." Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói nặng nề của Trác Nhất Phi.Vũ Vi bỗng nhiên từ ghế sô pha ngồi dậy, không biết vì sao, giọng nói của Trác Nhất Phi cho nàng một dự cảm không tốt, cô ngăn chận lo lắng trong lòng, nhẹ giọng hỏi, "Nhất Phi, sao rồi?""Tìm được chủ nhân của hột nút áo kia rồi.” Trác Nhất Phi giống như là thở một hơi thật sâu nói với Vũ Vi.Hai mắt Vũ Vi trong nháy mắt trợn to, "Chủ nhân của nút áo là ai vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui