Vũ Vi tức giận, không cần suy nghĩ xé tờ giấy thành mảnh nhỏ, ném vào trong thùng rác.Cô thay quần áo xong rời khỏi phòng ngủ, lúc xuống lầu lại thấy Lạc Ngưng Nhi đang ngồi ở trên ghế sô pha, thưởng thức trà nóng, bên cạnh cô ấy còn có một túi hành lý.Vũ Vi đi mấy bước xuống lầu, đến trước người Lạc Ngưng Nhi, chỉ vào túi hành lý chất vấn Lạc Ngưng Nhi, "Cái này là sao?"Lạc Ngưng Nhi đem ly trà khẽ đặt lên khay trà, giương mắt nhìn Vũ Vi, "Bà nội đặt ra tiêu chuẩn thấy y học quốc nội quá kém, đi Mỹ dưỡng bệnh rồi. Mà tụi mình cũng muốn sống riêng, cho nên, liền quyết định dọn ra ngoài."Nếu như Lạc Ngưng Nhi lấy lý do khác lúc này rời khỏi nơi này cô còn có thể giữ lại, nhưng người ta muốn thế giới hai người, cô làm sao mà giữ lại đây? Cô lôi cánh tay Lạc Ngưng Nhi, nhẹ nhàng lắc lắc, "Vậy khi nào cậu mới tới thăm mình?"Lạc Ngưng Nhi nhịn không được cười lên một tiếng, "Lúc cậu nhớ mình, mình sẽ đến.""Mà mình ngày nào cũng sẽ nhớ cậu, làm sao đây?""Vậy xem ra ngày nào mình cũng phải đến thăm cậu rồi." Lạc Ngưng Nhi có chút buồn cười nhìn Vũ Vi.Lúc này. Mạc Tử Phàm cầm hành lý lên, chậm rãi đi từ lầu hai xuống lầu một.Lạc Ngưng Nhi vỗ vỗ mu bàn tay Vũ Vi, "Mình đi đây, chăm sóc bản thân thật tốt nha."Vũ Vi gật đầu một cái với Lạc Ngưng Nhi, "Yên tâm đi mà."Lạc Ngưng Nhi xách hành lý đi phía sau Mạc Tử Phàm rời khỏi đại sảnh biệt thự, khi lúc cô ấy sắp ra khỏi đại sảnh, dừng lại, xoay người nhìn Vũ Vi, muốn nói với Vũ Vi, "Vũ Vi, Mạc Tử Hiên là thật lòng tốt với cậu, cậu phải quý trọng." Nhưng mà, vừa nghĩ tới Lục Hàng và Trác Nhất Phi trước kia, lời đến khóe miệng bị cô cứng rắn nuốt lại trong bụng, đối với đời sống tình cảm của Vũ Vi, cô là người không có quyền phát ngôn nhất.Cô nhìn Vũ Vi thật sâu, hi vọng Vũ Vi có thể sớm tìm được hạnh phúc của mình, sẽ nhanh thấy Mạc Tử Hiên đối với cô ấy là thật lòng.Sau khi Lạc Ngưng Nhi và bà nội đi, trong nhà trống vắng hẳn, ngoài người giúp việc ra cũng không có người nào nữa.Ăn trưa xong, Vũ Vi ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi, cứ tưởng là bác giúp việc, đi tới bên cạnh cô, cầm tờ báo đưa tới trong tay Vũ Vi, "Thiếu phu nhân, đây là báo ngày hôm nay."Vũ Vi nhận lấy tờ báo từ trong tay nữ giúp việc, mở ra vừa nhìn, ảnh cưới của Sở Xa và Lục Hàng, gần như chiếm cứ nguyên cả tờ báo, Lục Hàng mặc lễ phục màu đen, gương mặt đẹp trai khoa trương, lộ nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, mà trên mặt Sở Xa là nụ cười tràn đầy hạnh phúc, hai người giống như xứng đôi vừa lứa hạnh phúc như vậy.Tiêu đề giữa ảnh cưới lại càng nổi bật, hoàng tử Hắc Mã cùng công chúa Bạch Tuyết cuối cùng cũng kết thúc ba năm yêu nhau, hai người sẽ cử hành hôn lễ vào ngày hai mươi tháng bảy, kể từ đó, họ sẽ hạnh phúc mãi mãi.Vũ Vi âm thầm hừ lạnh, khóe miệng đẹp mắt không khỏi nhếch lên, thuận tay đem tờ báo nhét vào một bên, cô rũ mắt nhìn gương mặt hạnh phúc của Sở Xa, nụ cười thản nhiên trên mặt lập tức biến mất không thấy gì nữa, trong tròng mắt của đôi mắt xinh đẹp kia bắn ra từng tia lạnh lẽo, Sở Xa, Lục Hàng, ngày hai mươi tháng bảy không phải là các người bắt đầu hạnh phúc, mà là kết thúc cuộc sống hạnh phúc của các người! Chờ xem, tôi sẽ tự tay đưa các người vào địa ngục!Chỉ là, có chút đáng tiếc, là cô không thấy được vẻ mặt của Sở Xa khi từ thiên đường rơi xuống địa ngục."Thiếu phu nhân, đây là thiệp mời của cô." Nữ gíup việc đưa thiệp hồng đưa đến trước người Vũ Vi.Vũ Vi vươn tay cầm lấy thiệp mời, vừa mở mắt ra nhìn, lại là thiệp mời kết hôn của Lục Hàng và Sở Xa, cô nhịn không được cười lên một tiếng, Sở Xa, cám ơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...