Đưa chiếc túi xách lên vai chuẩn bị rời đi, tôi nói to vào bên trong qua tấm rèm cửa mỏng:
– Cậu Thuận mợ Liên, cháu xin phép về thành phố luôn!
– Ô thế cái Thúy về đấy à?
Âm giọng giả lả của mợ Liên – vợ cậu ruột tôi vang lên.
Mợ ta vừa nói vừa gạt tấm rèm bước ra, khuôn mặt trắng nhợt chẳng có lấy một cảm xúc, tiếp lời:
– Đi vội thế Thúy? Sao không ở lại ăn cơm với cậu mợ và em Đức?
Tôi chẳng lạ gì tính cách của người đàn bà này, mồm miệng bà ta khéo léo như mật nhưng trong lòng toàn một bồ dao găm.
– Thôi mợ ạ, cháu về sớm còn có việc, cả cái Tuti gửi hàng xóm mãi cũng không tiện!
– Gớm… tự nhiên lại thành con mọn! Mà con bé cũng được một tuổi rồi ấy nhở? Thanh niên phơi phới lại nhận nuôi con người ta, mợ cũng chịu mày đấy! Còn chồng con sau này thì mày tính thế nào, thằng nào nó chịu cho?
Sắp đến ngày giỗ bà ngoại nhưng tôi không về được, sáng nay tranh thủ về thắp hương rồi định đi ngay.
Nhớ ra chuyện gì, mợ Liên bĩu nhẹ môi, ánh mắt mợ ta không giấu vẻ giễu cợt nhìn tôi như soi mói mà nói:
– Thúy này, sáng nay mợ đi chợ, bà Tuyến mời cậu mợ đi đám cưới con trai lớn nhà bà ấy… thằng Dũng thế mà đã lấy vợ rồi, nghe bảo vợ nó giàu lắm, nhà cả cái biệt thự to lắm ở trên thành phố!
Âm giọng mỉa mai của mợ ta như những mũi kim châm chích vào da thịt tôi.
Cơ thể khựng lại, rất nhanh tôi hít sâu một hơi, trấn tĩnh chút rối loạn trong lòng, nhìn thẳng vào đôi mắt tọc mạch của mợ ta, lạnh giọng:
– Chuyện này thì có liên quan gì đến cháu hả mợ?
Khuôn mặt đắc ý của mợ Liên như méo đi, rất có thể mợ ta mong tôi đau đớn rơi nước mắt mợ ta mới hả dạ.
Trước thái độ thờ ơ của tôi, mợ ta cười gượng:
– Lúc trước mợ cứ nghĩ mày với thằng Dũng cưới nhau đến nơi rồi cơ! Tiếc quá! Cái thằng Dũng này cũng thật là… bạc bẽo quá!
Nụ cười trên môi có chút nhếch nhẹ, tôi nhấn mạnh từng chữ:
– Cháu với anh Dũng chẳng có gì… Mợ nói thế là oan cho người ta, oan cả cho cháu đấy!
Không muốn nhìn khuôn mặt chuyển vẻ bực bội của mợ ta thêm, tôi bước thẳng ra sân, khởi động xe máy phóng đi.
Sâu trong lòng… nói tôi không nghĩ ngợi gì, không có chút cảm xúc nào khi nhắc đến cái tên “Lê Anh Dũng” là nói dối… Dù gì anh ta cũng từng là người yêu cũ của tôi, vậy mà gặp chuyện anh ta lại trở mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng!
Năm xưa, bố tôi theo nhân tình bỏ rơi ba mẹ con tôi, mẹ cay đắng đưa hai cô con gái nhỏ về nhà ông bà ngoại nương nhờ.
Mẹ lâm bệnh qua đời, tôi mới học hết lớp mười còn chị Thu – chị gái tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, chị đành gác lại việc học, lao ra đời làm đủ mọi việc để gửi tiền về cho cậu mợ nuôi tôi ăn học, động viên tôi cố gắng học hành thay cả phần chị.
Tôi vẫn còn nhớ như in những gì diễn ra vào ngày hôm ấy.
Một buổi chiều hè nóng như đổ lửa, chị Thu bất ngờ gọi điện cho tôi.
Âm giọng chị thều thào vang lên bên tai… tôi sững sờ như không tin vào tai mình:
– Thúy, chị sắp sinh rồi… em đến đưa chị đi bệnh viện được không….
Chị ở phòng trọ số 8, cuối ngõ 435 phố M…
Toàn thân chết lặng, tôi ngơ ra mất mấy giây, lập cập đáp:
– Mười… mười lăm phút nữa em đến nơi, chị chờ em!
Hóa ra lâu nay chị gái tôi ở rất gần tôi! Tôi vội mượn chiếc xe máy số cà tàng phóng đến nơi chị ở.
Suốt nửa năm chị nói với tôi công ty điều chị vào làm việc trong chi nhánh miền Nam, sự thật lại là… chị bí mật mang thai giấu hết mọi người.
Cho đến tận lúc này tôi vẫn không hiểu tại sao chị lại quyết định như vậy?
Nước mắt tôi rơi… tuôn rơi xối xả như thác lũ.
Bao đau đớn, uất giận, bất lực xót xa đến cùng cực trong giây phút nghe bác sĩ thông báo chị qua đời.
Cứ vậy chị rời khỏi tôi, rời khỏi thế giới lạnh lẽo này khi chưa có được một ngày trọn vẹn hạnh phúc.
Băng huyết… tại băng huyết mà chị ra đi, dù các bác sĩ đã tận lực cứu chữa! Những lời nói cuối cùng… bàn tay lạnh buốt chị cố gắng níu lấy tay tôi… vĩnh viễn in hằn vào tâm trí tôi, không thể nào quên!
– Thúy… cha của con chị… là Vương Tuấn Tài… phó tổng giám đốc… tập đoàn… Hoàng Long…
Có thể nào chị tôi nhầm lẫn? Không… lời cuối cùng vì con, làm sao chị có thể nhầm? Cha của con gái chị là một nhân vật có thế lực khủng khiếp, đến mức ngay lập tức tôi phải lặp lại lời chị vì sợ mình nghe nhầm, hứa với chị tôi sẽ tìm Vương Tuấn Tài, phó tổng giám đốc của tập đoàn đa lĩnh vực số một thị trường Hoàng Long để con chị có cha!
Ôm trong lòng cháu gái bé bỏng tội nghiệp còn đỏ hỏn, tôi chỉ biết từ lúc này tôi cần phải có trách nhiệm với nó, như cách mẹ của nó đã hi sinh vì tôi.
Tôi sẽ là người mẹ thứ hai của con, vĩnh viễn không để con một mình cô độc trên thế giới này! Còn nữa… tôi phải hoàn thành lời hứa: tìm người cha thế lực trong bóng tối cho con!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...