Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Người đàn ông với ánh mắt thâm trầm ngồi đối diện mang đến cho cô áp lực rất chân thật. Đột nhiên Tân Giác rất muốn trốn, 22 năm qua, cô chưa bao giờ biết sợ, thế nhưng đối diện với người đàn ôn chỉ gặp mặt hai lần này, cô lại thấy thấp thỏm không yên.
Nhưng càng thấp thỏm lại càng khiến cô kiên định hơn – cô nhất định phải lấy lại chứng cứ phạm tội từ tay người
đàn ông đáng sợ này.
Dịch Tân lạnh nhạt nói: “Tại sao cô nghĩ tôi không biết chuyện của cô ấy, mà phải cần đến cô nói cho tôi biết ?”
Tay Tân Giác nắm thật chặt, được ăn cả ngã về không nói: “Như vậy, Dịch tiên sinh biết tại sao Trầm Ngôn một mực gọi Tân Hoành là “Tiểu Nhị” sao?”
Trong mắt Dịch Tân xẹt qua một tia khác thường, một chút hung ác, nhưng chỉ thoáng qua như đó là ảo giác mà thôi. Trong tích tắc, mọi thứ trở lại bình thường, ánh mắt anh khôi phục lại vẻ lười biếng, không chút để ý. Không để
ý, rồi lại xao động, nhưng anh không phủ định, cũng không khẳng định, thâm

trầm như vậy, khiến người khác không nắm bắt được. Chút chuyện đó… chỉ cần xác minh một chút là được, nhưng
anh không muốn lãng phí thời gian.
Dịch Tân đứng dậy, chỉnh sửa vạt áo một chút, khóe miệng ẩn chứa ý cười, “Tân Giác tiểu thư, không phải ai cũng có thể nói chuyện làm ăn với ta. Hẹn gặp lại.”
Hai chữ “Gặp lại” dường như còn có thâm ý khác. Anh xoay người, nhanh chóng rời đi, sát phạt quyết đoán như cũ. Tân Giác chỉ cảm thấy trong đầu “Ông ” một tiếng nổ tung, giờ phút này ngoài kinh hoảng cũng không còn gì
khác. Cô ngay lập tức đứng dậy đuổi theo anh.
“ Thật sự anh không muốn biết quá khứ của Trầm Ngôn cùng Tân Hoành ư? Cho
tới bây giờ, trong thế giới của bọn họ cũng không có người thứ ba, cho dù là Dịch Tân anh, cũng không thể xen vào"

Trong lúc bối rối, Tân Giác cũng không suy nghĩ được nhiều, chỉ nghĩ, nếu hắn không để cô sống yên ổn, cô cũng khiến cho hắn phải sống trong bất an, cùng cô ngày ngày sống không thoải mái. Cô hướng về phía Dịch Tân quát to,
“Dù anh có cứng rắn xen vào, cũng không thể phá vỡ duyên phận của họ!”
Lúc đó, Dịch Tân đã ra khỏi phòng, giọng Tân Giác quá lớn khiến cho không ít người chú ý. Trong đó có một đôi nam nữ đang chuẩn bị rời đi, vừa lúc đứng cách Dịch Tân không xa, cũng nghe thấy giọng nói này, thân thể hai người chợt cứng đờ. Ngay tức khắc, cô gái mặc một tầng quần áo dày cộm kịp phản ứng lại, vội vã lao ra cửa chính.
Nhưng tay đã bị một bàn tay ấm áp giữ chặt, cô gái lo lắng nhìn người đó. Anh nhìn cô lắc đầu, bất ngờ kéo cô đứng tránh sau bức rèm thủy tinh. Vừa đứng vững, cô liền nghe được tiếng bước chân quen thuộc tới gần. Cô cảm kích nhìn người đàn ông bên cạnh, may nhờ anh mà cô không chạy ra, nếu không người kia chắc chắn sẽ nhìn thấy cô.
Nơi cô đứng ánh đèn khá mờ, ngược lại sẽ ít người chú ý. Tiếng bước chân tới gần, lướt qua cô, lại xa dần. Vừa thở phào nhẹ nhõm, mũi lại truyền
đến cảm giác khó chịu, không thể khống chế được.
“Hắt xì!"
“Hăt xì!!!"
Hắt hơi liền hai cái xong, toàn thân cô cứng đờ. Cách tấm rèm ngăn là một bóng dáng anh tuấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui