Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Dịch Tân xử lý vết thương trên cánh tay Tân Hoành, rồi mới lo ình. Tân hoành đứng ở một bên, nghĩ nghĩ là rất đau.
Nhìn anh tự mình xử lý vết thương đâu ra đấy, thậm chí không nhíu mày lấy một lần. Tân Hoành hơi hơi nhún vai, xoay người, lại tiếp tục vẽ tranh.
Dịch Tân mắt liếc qua cô, nhàn nhạt nói: "Cô có nhất phải làm mình bị thương sao?"
Lúc anh chế trụ cô, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, cố
gắng nói một câu nói. Anh nghe xong, giống như tay bị bỏng, nhất thời buông lỏng cô ra.
Cô nhàn nhạt nhìn anh một cái, tiện thể xoay người đi phòng tắm. Ở trong đó, cô đem ly thủy tinh ném vỡ, cắt tay mình—— cô vì trên mặt đất có vết máu mà tìm một lý do hợp lý.
Động tác, anh khôngphải không kinh ngạc, cho dù, anh sớm có thói quen nhìn máu tươi, thậm chí bên người cũng không người tài vì hắn cam nguyện đổ máu hy
sinh.

Một khắc kia, anh thậm chí suy nghĩ. Cô biết anh là ai vậy nên mới cố ý làm chính mình bị thương, chỉ vì lúc sau muốn anh đổi lại chút gì. Suy đoán kia, vướng mắc trong lòng anh, làm cho anh khó chịu. Cho nên, anh hỏi.
Tân hoành đưa lưng về phía anh, chăm chú vẽ, khóe môi xẹt qua tia tự giễu, thanh âm cũng rất bình tĩnh,
"Có lý do."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì, nếu không có chứng cớ, họ sẽ không tin tưởng tôi."
Cô trả lời thật sự rất bình tĩnh, giống như rất quen thuộc thậm chí không cần suy nghĩ.
Động tác lại đột nhiên dừng lại, anh tin. Chỉ vì, câu nói—— "Tôi đã tin tưởng anh , vì sao anh không thể tin tưởng tôi a?"
Anh không nói nữa, cô cũng không tiếp tục phân tâm, tiếp tục vẽ tranh của cô, giống như trong phòng không có người khác. Anh gọn gàng xử lý tốt vết thương của chính mình, đứng ở sau lưng cô.

Trên tranh, là người mặt mũi hiền lành, ôn hòa nhìn cô. Trên mặt đất, còn có rất nhiều lão nhân, cùng với, một người phụ nữ khác.
Không thể nói là xinh đẹp xuất chúng, nhưng giữa họ và cô, đều có vài nét tương tự. Mà cô, rõ ràng yên lặng như vậy, bóng dáng, lại giống như muốn khóc ra rồi.
"Cô gọi Tiểu Nhị?"
Kỳ thật anh nghe rõ, cô tên là Tân Hoành. Nhưng, trong lòng không hiểu sao khi người đàn ông kia gọi cô là "Tiểu Nhị" lại không thoải mái. Dừng động tác trên tay lại, xoay người, giương mắt nhìn anh.
"Không."
Một chữ, không thừa. Cô đã đứng dậy, đi ra ban
công, ở đó, ánh mắt nhìn ra bên ngoài băn khoăn một hồi.
"Anh bây giờ rất an toàn ."
***************
Ban đêm, có chút lạnh, người phụ nữ trong lòng theo bản năng lùi vào trong lòng anh. Trên môi anh, lộ ra nụ cười tự nhiên, giống như , một việc đơn giản nhưng cũng làm anh vui vẻ.
Anh nghĩ, ngày mai phải dặn quản gia, điều chỉnh điều hòa xuống thấp một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui