Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Cô hơi hơi quệt mồm, trong mắt có chút quật cường, lại có chút ủy khuất. Trong lòng anh mềm nhũn đã muốn mở miệng nói cho cô, cuối cùng không nói gì. Anh không nên giải thích gì. Đây không phải tác phong làm việc của anh. Cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng, chuyện quá khứ đã xảy ra tiếc nuối cũng không được. Dù lý do của anh có chính đáng bao nhiêu… Không thực ra cũng không phải như thế, ít nhất anh không thể phủ nhận, hắn đúng là vì một người phụ nữ khác bỏ cô đi Úc – cô mới nói cho anh biết cô có thai sau.
Anh khẽ thở dài tay mơn trớn mặt cô dịu dàng hôn trán cô. Cô lui ra sau, anh liền lấy tay chế trụ cô, cô không còn cách nào chỉ có thể oán hận nhìn anh.
“Em không phải muốn anh sao? Anh cũng nghĩ muốn em.”
Cô nghe xong, nhịn không được run lên, run rẩy nhìn anh, thấy trong mắt anh đầy tà mị, nhịn không được thân thể lặng lẽ chuyển dịch ra ngoài một ít. Anh nhìn cô cẩn thận, chế nhạo : ”Em nghĩ đi đâu vậy? Anh đang bị thương…”
Ánh mắt đảo qua chuyển chuyển đề tài : ”Nhưng mà anh không có quan hệ gì, chủ yếu là em… bị thương thắt lưng cùng cổ vị trí quan trọng như vậy…”
Tân Hoành chỉ thấy xấu hổ và giận dữ tràn ngập lại tránh anh không được chỉ có thể
nghiến răng nghiến lợi : ”Em mới không nghĩ đến việc anh nghĩ.”
Anh hứng thú hỏi lại : ”Ừm? Em nghĩ rằng em và anh đang nghĩ gì?”
Tân Hoành bịt miệng anh, người đàn ông này nếu không nói lời nào thì thôi vừa nói lại như tên lưu manh! Cô không thể lưu manh bằng anh. Chỉ có thể hung hăng tranh cãi thừa lời với anh.
Trong văn phòng Phong Dương,Phong Dương ngồi trên ghế da, chân gác lên bàn trong tay cầm Iphone cùng Tang Nhuế nói chuyện qua skype. Đầu kia Tang Nhuế hơi nhíu mi hỏi:
“Là em không biết hay là em nhớ lầm rồi, em nhớ Dịch Tân chưa từng bị đả thương a, giống như một quái vật.”
Khuân mặt tuấn tú của Phong Dương đầy ý cười : ”Em không có nhớ lầm Dịch Tân quả thực là quái vật, chưa bao giờ bị đánh trúng!”
Tang Nhuế giật mình : ”Vậy,Hoành Hoành thế nào? có cần em đến chăm sóc cô ấy hay không?”
“Em coi như thôi, hai ngươi họ ở trong bệnh viện vẫn không quên đồng sàng cộng chẩm đâu! Bây giờ họ ở cùng một chỗ em đi vào làm sao? Hơn nữa họ đến bệnh viện mục đích là giống nhau, không được bao lâu lát nữa chúng ta sẽ về nhà !”
Tang Nhuế lại nhíu mày, có chút ưu tư hỏi : ”Cần phiền toái như vậy sao?”
Dương Phong như nghĩ tới cái gì. Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, bên ngoài có tiếng nữ nhắc nhở :
“Bác sĩ Phong, đồng chí ở cục cảnh sát muốn tới hỏi anh một chút về tình hình của hai bệnh nhân phòng V808.”
Đầu kia Tang Nhuế cũng nghe thấy, chỉ nói, “được rồi. ”Phong Dương liền ngắt điện thoại. Phong Dương bỏ chân xuống, cất di động, tùy tiện mở một bệnh án, ngồi nghiêm chỉnh rồi hướng cửa nói : ”Mời vào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...