Dịch Tân suy nghĩ một chút rồi lại cảm khái thêm một câu: “Thì ra đây chính là đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ.”
Tân Hành nhếch môi: “Em cảm thấy cho anh cái đáng thương này có hơi sớm…”
Dịch Tân gian ác nhìn cô: “Không sớm, em tin anh đi, hai đứa con hư hỏng này vẫn còn ở trong bụng em, mới có sau tháng mà đã không kiêng kỵ gì lớn đến thế này, không biết lương thiện chút nào cả.”
Con hư…
Tân Hành cúi đầu nhìn cái bụng nhô cao của mình.
Vừa rồi ở trong bệnh viện, bụng của những người phụ nữ sắp đẻ cũng không lớn như bụng cô…
Nghĩ đến đây lại đột nhiên nhớ đến cái miệng quạ đen ngày hôm qua của Dịch Tân… chèn ép nổ tung bụng, bé con rớt ra…
Cô không khỏi run lên, mồ hôi lạnh rịn ra trên sống lưng.
“Không thể nào, bọn nhỏ không cố ý lớn như vậy, chẳng qua là vì chúng có hai đứa mà thôi.” Tân Hành nhỏ giọng an ủi bản thân.
Dịch Tân cười lơ đễnh: “Biết là hai đứa mà không biết đường khiêm tốn chút, lớn như vậy rõ ràng là không coi em ra gì.”
Tân Hành méo miệng: “Biết đường khiêm tốn… Dịch Tân, anh nghĩ con anh là thiên tài hay là tiên thai, còn chưa ra đời đã phải biết khiêm tốn…”
Dịch Tân cười cười, kéo cô qua ôm vào lòng, để cho cô dựa hẳn vào người anh: “Bọn chúng không hiểu mà anh lại không quản được, bây giờ trong bụng em có hai đứa trẻ chúng ta càng phải cẩn thận chăm sóc hơn.
Thím Nguyệt từng chăm sóc bà ngoại, bà ấy hiểu biết tương đối nhiều, cho nên giữ bà ấy lại trông nom em, anh mới có thể yên tâm.”
“Anh cũng có thể…” Cô vô thức thì thầm.
Anh cười: “Đúng, nếu anh có thể chăm sóc em thì tuyệt đối không mượn tay người khác.
Nhưng anh cũng cần có người chuyên nghiệp chỉ cho anh, anh cũng sợ không chăm sóc được em và con của chúng ta thật tốt.”
Anh cúi đầu, nhìn vào mắt cô: “Em yên tâm, thím Nguyệt ở lại nhưng không phải để thay thế anh.
Anh là chồng em, không ai có thể thay thế anh.
Cho dù thím Nguyệt giúp anh săn sóc em thì em cũng không nhìn thấy anh ít hơn một giây phút nào cả, được không?”
Cô giật mình, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh cũng biết à?”
Anh hôn lên mặt mày cô: “Ừ, chút suy nghĩ này đều viết hết lên mặt em rồi.
Anh cũng muốn để em vui vẻ cho nên muốn đuổi thím Nguyệt đi giúp em.
Nhưng mà bây giờ chúng ta có hai đứa nhóc, em biết không anh cũng không tin tưởng bản thân mình, em bảo anh làm sao yên tâm khi tự mình chăm sóc em chứ?”
Thì ra là anh cũng biết.
Đúng vậy, có lúc nào anh không hiểu rõ tâm tư của cô hơn cả chính cô đâu.
Thật ra thì cô rất may mắn, bởi vì cho dù ức hiếp cô nhưng cuối cùng anh vẫn rất hiểu cô.
Rõ ràng là hai cá thể riêng biệt nhưng người này lại như thể rất hiểu người kia.
Sự thấu hiểu như thể hai người vốn dĩ chính là một, đã từng chia cách nhưng giờ đây cuối cùng đã đoàn tụ.
Rốt cuộc cũng khiến cô tin tưởng vào truyền thuyết đã từng nghe…
Truyền thuyết viết vợ chồng vốn dĩ là một thể, chẳng qua là Thượng đế đã tách họ ra, mà hôn nhân chính là cách để hai người dung hợp lại một lần nữa.
Nhưng trên đời này vẫn có rất nhiều người không tìm được đúng đích, không tìm được nửa kia đích thực của mình, cho nên cuối cùng bọn họ chỉ có thể đối mặt với bi kịch…
Còn cô thì hết sức may mắn, vì Dịch Tân chính là một nửa định mệnh của cô!
Yêu cô, thương cô và càng không ngừng thấu hiểu cô…
Cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn anh, hơi do dự: “Anh sẽ không cảm thấy bây giờ em càng ngày càng không còn giống em nữa, quấn lấy anh khiến anh không thở được chứ?”
Anh nghe thế thì nhìn cô bằng ánh mắt tà mị khẽ cười: “Có thể quấn chặt một chút.”
Cô lườm anh: “Em đang nói nghiêm túc với anh.”
“Anh cũng nghiêm túc nói với em.”
“...
Vậy anh không cần nghiêm túc nói với em đâu.”
“Chúng ta đi hỏi bác sĩ xem sớm nhất là khi nào thì chúng ta có thể lấy hai đứa này ra, nhanh chóng cho em ở cữ, sau đó anh có thể trở về cuộc sống của một người đàn ông bình thường rồi.”
“...”
Tin Tân Hành có long phượng thai nhanh chóng truyền ra ngoài.
Dĩ nhiên không phải là Tân Hành hay Dịch Tân cầm điện thoại đi quảng bá khắp nơi, mà là… người nhà họ Dịch đúng là đài truyền tin!
Đương nhiên thím Nguyệt là người biết đầu tiên.
Thật ra thì ban đầu bà nhìn bụng cô, cộng thêm kinh nghiệm tích lũy nhiều năm cũng đã đoán được đại khái rồi.
Bà nói với Dịch Tân rồi lại bàn điều kiện, thật ra bà cũng không có chắc chắn một trăm phần trăm, cho đến khi Dịch Tân tình nguyện thua cuộc, bà mới… ừ, cười rất đắc ý.
Hừ, mấy đứa tiểu bối mới mấy
.