“Sao bà ấy lại biết?” Tân Hành bất giác hỏi ngược lại, rồi lại dồn tiếp: “Thế mà anh tin à?”
Dịch Tân cười với cô: “Bà ấy nói thấy bụng em giống y như đúc bụng của bà ngoại em năm đó, hơn nữa chuyện mang long phượng thai là có di truyền, nhất là di truyền cách thế hệ.
Anh thấy bà ấy nói còn chắc chắn hơn cả anh, cho nên đến đây xác định lại.”
“...
Di truyền.” Tân Hành giật giật khóe môi, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện mà nhìn anh: “Anh sẽ vì bà ấy lập công mà không đuổi bà ấy đi à?”
Mắt Dịch Tân cong cong, cười đến là yêu nghiệt: “Em đúng là hiểu anh.”
Tân Hành: “...”
Cô đẩy anh, chui ra khỏi ngực anh rồi lặng lẽ ôm bụng quay sang chỗ khác.
Anh cười khẽ, không nhanh không chạm đuổi theo.
“Giận à?” Anh đi đến bên cô và hỏi.
Cô không thèm để ý anh.
Anh kéo tay cô để cô đi cùng nhịp bước với anh.
Cô liếc anh: “Anh nói mà không giữ lời.”
Anh cười rất không biết xấu hổ: “Đây cũng là chuyện không có cách nào mà.
Anh đã đánh cược với thím Nguyệt, nếu em thật sự mang thai hai bé con thì anh sẽ giữ bà ấy lại.
Giờ thua phải chấp nhận.”
“...
Bà ấy đúng là biết bảo vệ mình, đánh cược thế mà cũng nghĩ ra được.” Tân Hành hừ lạnh, lại nhìn Dịch Tân: “Cho nên càng không thể giữ lại!”
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Tân Hành tức giận: “Bởi vì bây giờ hai đứa bé đều ở trong bụng em, đâu phải trong bụng bà ấy, dĩ nhiên là phải nghe theo em, không được à?”
Dịch Tân nhìn chằm chằm vào bụng cô, tay sờ cằm, trong mắt lộ ra vẻ tính toán, trầm ngâm: “Anh cảm thấy cũng đúng, đây là một ý kiến hay đấy.”
Tân Hành bị ánh mắt này của anh làm cho khiếp sợ, vô thức lùi ra sau từng bước, bảo vệ bụng đầy đề phòng: “Ý hay gì?”
“Bây giờ em nuôi con cực khổ thế này, nếu thím Nguyệt có thể thì hay là chúng ta lấy con ra thả sang cho bà ấy nuôi? Để cho bà ấy có thể trông con giúp em luôn, tiến ngay vào trạng thái công việc.”
“...” Tân Hành run rẩy giờ tay lên chỉ vào người nào đó, tức giận: “Anh, anh…”
“Anh cái gì?”
“Điên rồi!”
Tân Hành khẽ gắt lên với anh rồi quay người bỏ đi.
Dịch Tân đứng sau lưng, nhìn bóng lưng cô đỡ bụng lảo đảo bước đi, đôi mắt anh hóa thành một hồ nước đầy ắp bởi vẻ dịu dàng, gần như tràn ra ngoài.
“Đừng giận mà.” Trên đường anh ôm lấy cô, nhẹ giọng dỗ dành.
Cô nhìn anh rồi quay sang chỗ khác: “Được, đuổi thím Nguyệt đi.”
“Không đuổi thím Nguyệt đi, giữ lại chăm sóc em.”
“...
Hừ.” Tân Hành hừ nhẹ, trượt xuống khỏi đùi anh, tự mình ngồi vào trong góc.
Anh cười rồi xích sang, lại ôm lấy cô.
Cô đẩy nhưng anh không động nên mở miệng trách: “Giữa ban ngày ban mặt, chú ý một chút!”
Từ sau khi mang thai, trên mặt cô đã có thêm ít da thịt, không nhiều lắm nhưng nhìn qua cả người có vẻ… đẹp một cách đầy đặn hơn.
Nhất là khi cô tức giận thì hai má sẽ phồng lên khiến trong lòng anh ngứa ngáy chỉ muốn cắn cho một cái.
Cho nên anh cứ thế là làm, cúi đầu ngoạm một cái trên mặt cô.
Cô khẽ hô lên, mắng anh: “Anh lại giở trò lưu manh!”
Anh cười, động tác cắn cô dần thả lỏng, cuối cùng hôn lên mặt cô một cái tỏ ra rất biết nghe lời: “Được, giữa ban ngày ban mặt không giở trò lưu manh, anh chờ đến tối.”
Tân Hành: “...”
“Được rồi, không giận nữa, anh dẫn em đi mua quần áo mua sữa bột cho con, có được không?”
“Không được, con mới sinh cần phải uống sữa mẹ.”
“Sữa mẹ…?” Dịch Tân lặp lại, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên vòng ngực đầy đặn hơn vì mang thai của cô.
Tân Hành vỗ bộp một cái lên đầu anh: “Nhìn cái gì đấy?”
Dịch Tân ngượng ngùng sờ đầu: “Được, không nhìn, giữa ban ngày ban mặt phải chú ý, anh chờ tối về nhìn.”
Tân Hành: “...”
Sữa bột có thể chưa cần mua, nhưng quần áo nhất định phải mua.
Mặc dù kể từ khi mang thai, Tân Hành cứ như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, cách bà ngày năm bữa là lại mua quần áo mới giày mới cho bé con.
Nhưng đó là đồ mua cho một đứa bé, còn bây giờ cô có hai đứa con nên cần phải mua nhiều hơn.
Dịch Tân đưa cô đến một cửa hàng chuyên bán đồ cho bà mẹ và trẻ sơ sinh mà cô rất thích.
Khi anh vừa ôm Tân Hành xuất hiện ở cửa, các cô nhân viên đã nở nụ cười ấm áp như gió xuân, không phải gió xuân thường đâu mà là ngọn gió xuân có thể thổi qua cả bờ Giang Nam xanh biếc ấy.
Bốn cô gái chia làm hai nhóm hai hàng, cả đội mặc đồng phục đi giày cao gót chỉnh tề, thái độ này phải gọi là vô cùng nghênh đón và
.