Edit: TranGemy
Gần đây, Tân Hành luôn cảm thấy hình như cô thiếu cái gì đó.
Cụ thể là cái gì thì cô cũng không rõ, chỉ là cứ cảm thấy có một thứ mà đáng lẽ cô nên có, nhưng vẫn chưa có được.
Mỗi lần đều nghĩ đi nghĩ lại nhưng đều là phí công.
Tân Hành rất bối rối, còn Dịch Tân lại cười cô: “Tham lam, cái gì em cũng có rồi còn muốn gì nữa?”
Đúng thế, bây giờ cái gì cô cũng có, ngay cả tuần trăng mật cũng bổ sung rồi.
Nhưng vẫn thấy chưa đủ.
Khổ sở suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô mới bừng tỉnh hiểu ra, con cái!
Chưa nói đến sau này trở về thành phố B, trước đó hai người ở trên đảo nửa năm, ngày ngày đều hết sức triền miên mà không hề sử dụng bất cứ biện pháp đề phòng nào, ngày đêm hoan ái… Đều như vậy mà vẫn không có con…
Cuối cùng trong lòng Tân Hành cũng cảm thấy bất an.
Cô đã ám hiệu nhiều lần với Dịch Tân, nói xa nói gần nhưng người đàn ông này lại làm như không hiểu gì, đến nay vẫn không thẳng thắn đáp trả nghi ngờ trong lòng cô.
Tân Hành cảm thấy rất thất bại.
Vừa hay, gần đây Tang Nhuế thường xuyên tới đây, Tân Hành nhanh chóng mang vấn đề vẫn canh cánh trong lòng ra hỏi Tang Nhuế.
Vậy mà sau khi nghe xong, Tang Nhuế lại không để ý nhìn qua bụng cô, hỏi ngược lại: “Có thể có vấn đề gì? Không phải cậu đã mang thai hai lần rồi sao? Cậu… Rõ ràng là thể chất rất dễ dính bầu!”
Thể chất cực dễ dính bầu… Tân Hành vừa định cự nự, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, cảm thấy có vẻ chính xác là như vậy.
Lần đầu tiên phát sinh quan hệ với Dịch Tân, cô đã mang bầu rồi.
Sau đó cũng là trong một lần sơ suất mới dính lần nữa.
Đều là một lần trúng thưởng, quả nhiên là thể chất dễ dính bầu… Lúc này Tân Hành mới cảm thấy yên lòng, không có vấn đề gì là được rồi.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, cô lại cố tình tính toán thời gian, quyến rũ Dịch Tân lên giường, kích thích thú tính của người nào đó.
Thế nhưng trong tình huống như vậy… mà kỳ kinh nguyệt của Tân Hành vẫn đến như thường lệ.
Cô cảm thấy bị đả kích nặng nề, mấy ngày liền mặt mũi đều ủ dột.
Dịch Tân nhìn thấy thế thì không thể giả bộ như không biết được nữa.
Anh khẽ thở dài, kéo cô ôm vào lòng: “Vốn không định nói với em…”
Thần kinh Tân Hành trở nên căng thẳng trong nháy mắt, quả nhiên là có chuyện đúng không?...
Dịch Tân nhìn cô, nghiêm túc gật đầu một cái.
Mắt Tân Hành cảm thấy đau xót.
Dịch Tân nói khẽ: “Là anh uống thuốc.”
“…” Tân Hành sững sờ, một lúc lâu mới phản ứng lại được, ngay sau đó cô dùng một tay đẩy anh ra, mặt mũi hết sức căng thẳng: “Anh uống thuốc gì?!”
“Thuốc tránh thai.”
“Anh!” Tân Hành thiếu chút nữa là nói không nên lời, lại thấp giọng tiếp tục tranh luận: “Em biết là thuốc tránh thai, em hỏi là tại sao anh phải uống? Anh biết rõ là em muốn có con mà anh lại đi ngáng chân! Anh làm thế thì hơn nửa năm cố gắng trước đó của em chẳng phải đều là công cốc sao?”
“Công cốc?” Dịch Tân nhướn mày, không đồng ý: “Anh nhớ là lần nào em cũng rất hưởng thụ…”
Tân Hành còn chưa biết đáp lại thế nào, Dịch Tân đã không nhanh không chậm chế nhạo: “Anh còn tưởng em thích nhất là hưởng thụ quá trình, chứ không phải là kết quả…”
Tai Tân Hành nóng lên, trực tiếp nhào tới bịt miệng anh.
Rốt cuộc anh cũng thôi không nói nữa, nhưng vẫn nhìn cô với ánh mắt gian ác, thuận thế ôm cô ngồi lên chân, vùi vào ngực anh.
Bị anh đùa giỡn một hồi, cơn giận của cô lại nguôi đi một cách kỳ lạ.
Bây giờ còn ngoan ngoãn để cho anh ôm, khẽ than thở: “Dịch Tân, em rất muốn có con, anh cũng biết mà tại sao anh còn phải uống thuốc?”
“Bởi vì anh không muốn.”
“Vì sao không muốn?”
“Bởi vì không thích.”
“Tại sao không thích?”
“Bởi vì ghét.”
“…”
Anh rõ ràng không phối hợp, ánh mắt cô trầm xuống, nhổm dậy khỏi ngực anh, bày tỏ cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.
Nhưng anh lại vòng cánh tay kéo cô lại, ánh mắt đầy vẻ… vô tội.
Cô mềm lòng, cuối cùng lại cố gắng đả thông tư tưởng: “Em rất thích trẻ con, em muốn sinh một đứa, anh có thể thử thích không? Coi như là vì em đi?”
“Không thể.” Thẳng thắn đến mức một
.