Mặc cho ông vừ cầu xin vừa lôi kéo, nhưng bà vẫn một mực vứt bỏ ông như một tấm rẻ rách.
Thậm chí… Để rời xa ông, bà còn có thể dễ dàng không suy tính mà đồng ý để con cho ông.
Đứa trẻ… Ông biết bà yêu đứa trẻ trong bụng nhiều đến thế nào.
Từ khi mang thai, mỗi ngày đều cẩn thận massage, vận động cũng cẩn thận bảo vệ bụng, từng giây từng phút mong đợi…
Nhưng rõ ràng là có yêu sâu sắc đến đâu cũng không bằng sự bài xích đối với ông.
Ông cũng nổi giận.
Chưa nói đến thân phận và địa vị, ông còn có tôn nghiêm, cho dù yêu, có là yêu sâu đậm đi chăng nữa thì vẫn còn có lòng tự trọng.
Lòng tự trọng không cho phép bà tàn ác chà đạp tình cảm của ông như vậy!
Ông cắn răng, giọng nói âm trầm: “Chỉ cần em đưa con cho tôi thì tôi sẽ để em đi!”
Chính những lời đó đã biến thành lời nguyền trọn đời này giữa họ.
Cho tới tận sau này, đến khi bà chết thì bọn họ cũng không thể gặp mặt lần nào nữa.
Nhưng không ngờ cuối cùng bà lại sinh đôi một trai một gái.
Giây phút đó, ông cười rạng rỡ, đứng trước giường bà ôm hai đứa nhỏ, nhất thời hoàn toàn quên sạch những thứ không vui giữa bọn họ.
Điều tồn tại duy nhất trong suy nghĩ của ông chỉ còn có bà, và hai đứa bé mà bà sinh cho ông.
“Anh…”
“Em…”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Ông thấy sắc mặt bình tĩnh của bà thì còn cho rằng bà đã hồi tâm chuyển ý, dẫu sao hai đứa bé cũng đáng yêu như vậy, bà lại yêu chúng đến thế, còn có ông… Ông không tin, bà có thể buông bỏ được hạnh phúc trong lòng bàn tay này.
Trong lòng ông vui vẻ, nhẹ nhàng nói với bà: “Em nói trước đi.”
Bà dựa nửa người vào đầu giường, gật đầu, mở miệng nhưng lại hỏi ông: “Anh muốn cả hai đứa bé à?”
Lời đó như một chậu nước đá dội thẳng từ đầu đến chân, lạnh cóng đến thấu xương.
Một khắc trước còn đang mừng rỡ kịch liệt như phát điên, nhưng chỉ một khắc sau, hai tay đang ôm bé con của ông đã siết chặt lại.
“Oa…” Trẻ sơ sinh bị đau, lập tức khóc òa lên.
Bà cũng chỉ nhàn nhạt liếc qua mà không có chút phản ứng nào, cũng giống như khi nhìn ông vậy.
Bà còn đang chờ câu trả lời của ông.
Muốn cả hai đứa bé ư? Khoảnh khắc đó, trực giác cho ông biết, chỉ cần ông nói muốn thì bà sẽ có thể đổi sắc mặt mà ném lại cả hai đứa bé, xoay người rời đi mà không quay đầu lại nữa.
Ông lại cười, đúng là ông cũng không ngờ.
Ôm hai đứa bé đang khóc lớn, nhìn bà cười dịu dàng tình cảm: “Anh còn chưa nói xong mà.”
Bà ngẩn ra, ngay sau đó lại gật đầu: “Được, anh nói đi.”
“Em đặt tên cho con gái chúng ta đi.” Ông vẫn nhìn sâu vào mắt bà như cũ, ánh mắt dịu dàng nhìn bà trong tiếng khóc của bọn trẻ.
Mắt bà thoáng qua vẻ hoảng hốt và đau khổ, nhưng ngay sau đó đã trở lại vẻ lạnh nhạt.
Bà thuận miệng nói ra một cái tên: “Gọi là Cố Nghi đi.”
“Anh cũng đặt một cái tên cho con trai chúng ta.” Vẻ mặt ông không chút ưu tư: “Cứ gọi là Cố Khanh đi, thế nào?”
Cố Khanh… Vừa nghe thế, trong thoáng chốc đáy mắt bà giăng đầy hơi nước, gần như sắp rớt xuống.
Cố Nghi, bà đã hoài nghi…
Cố Khanh, ông vẫn sẽ kiên trì…
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩa.
Trên thực tế, người đầu tiên hoài nghi lại không phải là bà, mà người một mực kiên trì cũng chẳng phải ông.
Bà nhẫn tâm gật đầu: “Được.”
Sau đó bà lại ngước lên, che giấu vẻ hốt hoảng, mạnh mẽ ép mình bình tĩnh mà hỏi ông: “Bây giờ thì trả lời vấn đề tôi vừa hỏi anh đi.”
Ông là một chơi cờ giỏi, người ta thường nói, chỉ một nước cờ sai cũng có thể dẫn đến thua cả ván cờ, nhưng trước đây ông chưa bao giờ tin cái này.
Lần nào cũng vậy, khi rơi vào đường cùng, ông luôn tìm được cách để chuyển bại thành thắng, thường là… Đi đến chỗ chết mới tìm được đường sống.
Ông trả lời bà: “Em có thể đưa Cố Nghi đi.”
Bà muốn đi, ông tin là bà đã quyết tâm.
Nhưng ông không tin bà có thể lòng dạ sắt đá cả một đời.
Quật cường hay giận dữ trong chốc lát thì được, ông có thể để bà tạm thời rời đi, nhưng ông không thể để bà thật sự bỏ đi một mình được.
Chỉ cần đứa trẻ còn ở bên cạnh bà thì đó vẫn mãi là con của bà và ông.
Chỉ cần đứa trẻ còn ở bên bà
.