Trong núi không có ngày tháng, chẳng mấy chốc Tân Hành và Dịch Tân đã ở trên đảo được gần một tháng.
Thời gian như cát chảy qua kẽ tay, nhanh đến mức ngỡ ngàng mà chẳng kịp đề phòng, nhưng có nhanh thế lại cũng không thấy sống uổng phí mất một giây phút nào.
Ở bên cạnh người nào đó, từng giây từng phút đều rất đáng giá và vẫn không đủ.
Mỗi giây mỗi phút như thế thật quý báu, nhiều lúc cô cứ có cảm giác như thể không bắt được.
Ở biệt thự, trên núi, ngoài bãi biển… Những khoảnh khắc hạnh phúc đó nhiều đến nỗi nhiều khi Tân Hành nằm mơ cũng cười đến tỉnh, lại thấy người nào đó vẫn kề sát bên mình… Cuộc đời như một giấc mộng.
Tân Hành nhắm hai mắt lại, khóe môi khẽ cong lên, trở mình nhưng lại thấy phần ga trải giường bên cạnh lạnh băng.
Cô đưa tay ra sờ thử vẫn không trống không.
Cô luống cuống mở mắt ra.
Anh đâu rồi?
Đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng, Tân Hành nhanh chóng đứng lên khỏi giường, không kịp mang giày mà chạy chân trần tìm khắp biệt thự.
Cũng không có…
“Dịch Tân!”
“Dịch Tân!”
“Dịch Tân!”
…
Cô luống cuống đến mức tiếng nói cũng phát run, gọi liền mấy tiếng.
Nhưng đáp lại cô chỉ có sự yên lặng trong không khí.
Lòng bàn chân cô lạnh băng, gần như không đứng vững.
Giờ khắc này, cô mới nhận ra rằng cô đã sớm hình thành thói quen chỉ cần mở mắt ra là anh sẽ xuất hiện ngay trước mắt.
Nhưng từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, nếu như anh không có ở đây thì cô phải đi đâu tìm anh?
Từ dưới nhà chạy lên đến tầng thượng, ngay cả gác để đồ cũng không bỏ qua, tất cả các phòng đã được anh dọn dẹp gọn gàng, mà giờ đây mới một chốc đã bị cô tìm loạn hết lên.
Trong tủ quần áo, trong phòng chứa đồ… Biết rõ đó không phải chỗ để tìm người nhưng cô vẫn không bỏ qua, lại có vẻ như đó là cách để cô phát tiết sự bất an trong lòng.
Lại từ trên tầng vọt xuống dưới nhà, cô bước hẫng mất một bậc khiến đầu gối đụng mạnh vào lan can: “A!”
Tân Hành đau đến mức kêu thành tiếng, cứ thế ngã lộn trên bậc thang, nhưng cô cũng chẳng dám nhìn, đau đến không dám nhìn.
Chỉ sợ lại rách da hay chảy máu nên cô chỉ có thể bịt tai trộm chuông.
Rồi cô lại đứng lên ngay, chạy ra khỏi căn biệt thự trống không này.
Bên bờ biển.
Cô cứ thế theo bản năng chạy về phía bờ biển, trong đầu như có một âm thanh đang thúc giục cô chạy về nơi đó, phải ngăn anh lại.
Đừng để anh bỏ cô lại nơi này!
Lúc Tân Hành thở hồng hộc chạy thẳng đến bờ biển, không ngờ Dịch Tân thật sự đang ở đó.
Anh ăn mặc chỉnh tề nghiêm túc, âu phục màu đen, bàn tay phải bình thản đút vào túi, ánh mắt đang nhìn về phía cô chạy tới.
Khoảnh khắc đó, thậm chí cô cũng không biết là vì sợ hãi hay cảm thấy may mắn, chỉ là vừa thấy anh đã không kịp nói một chữ, cổ họng nghẹn lại, ngay sau đó đụng mạnh vào ngực anh, nắm chặt lấy quần áo anh.
Cô cũng không biết là vì đau hay là tức giận mà nước mắt cứ thế tuôn thành hàng.
Cả người anh cứng đờ, không biết có phải vì quá ngạc nhiên không mà mất mấy giây mới đưa tay lên ôm lấy cô, khẽ cười: “Nhanh thế đã đi theo rồi à?”
Cô quẹt qua quẹt lại, lau mạnh nước mắt vào áo anh rồi bất ngờ ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn anh: “Anh chạy đến đây làm gì?” Vừa nói vừa liếc về phía chiếc ca nô đang đậu bên bờ biển, giọng nói không tự chủ được mà trở nên căng thẳng: “Anh phải đi à?”
Anh không trả lời cô mà chỉ nhìn mắt cô hồng lên, không nhịn được nhíu mày, nhẹ nhàng lau mặt cho cô, thở dài: “Anh có việc phải đi ra ngoài một lát.
Thật ra em không cần đến tìm anh, anh đi một lát rồi về.”
Mặt Tân Hành nóng lên, tại cô… quá vội vàng ư? Anh có việc của anh, chỉ có mấy phút không thấy anh mà cô như phát điên, hoàn toàn không còn lý trí, còn ôm anh khóc nức nở nữa… Từ bao giờ cô lại trở thành người không thể cách xa anh thế này? Chỉ là không nhìn thấy anh mà cô đã bắt đầu… sợ hãi?
Cô ngại ngùng không dám thừa nhận, đã thế còn mạnh miệng hừ hừ: “Ai bảo anh ra khỏi nhà mà không nói với em tiếng nào làm em lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?”
“…”
“Lo anh không cần em nữa à?”
Mặt Tân Hành nóng lên, hung dữ lườm anh: “Vâng, đúng là em lo anh không cần em, vứt em một mình trên đảo hoang, anh định coi em là Robinson hay là Hoàng Dược Sư chứ?”
Robinson, Hoàng Dược Sư… cũng lôi ra nói được.
Mắt anh đầy ý cười, không nói gì khiến cô quẫn bách thêm nữa mà chỉ giải thích: “Anh có viết giấy lại cho em, nói anh ra ngoài một lát, đến trưa sẽ về, để em an tâm ở nhà chờ anh.”
“Nói bậy!” Cô lại lườm anh: “Anh để lại giấy cho em bao giờ? Em tìm khắp cả nhà rồi, đến cả tủ quần áo cũng chui vào, phòng để đồ em cũng không tha, làm gì có nửa chữ nào! Anh đừng hòng lừa được em!”
Anh nghe thế thì nhíu mày: “Tân Hành, em đừng có nói với anh là em nghĩ rằng anh trốn trong tủ quần áo hay phòng để đồ đấy nhé.”
Tân Hành bị anh vặn lại thì cứng họng.
Làm sao cô có thể nói với anh rằng cô sốt ruột quá, không nghĩ được nhiều mà chỉ theo cảm giác thấy cái gì cũng kéo ra tìm.
Càng không có mặt mũi đâu mà nói với anh rằng… Ôi, ai ui, đến trưa anh về nhớ dọn dẹp nhà cửa nhé…
Anh thấy dáng vẻ đỏ mặt cúi đầu của cô thì vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng, khẽ
.