Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


“Có chuyện gì?” Vừa ra khỏi căn phòng ngập tràn tội ác kia, Cố Viễn Chi đã thoắt cái trở về dáng vẻ trầm ổn, khó đoán như bình thường.
Ông bình thản hỏi Dịch Tân.


Thật ra là chuyện gì thì ông cũng đã đoán được phần nào, chắc chắn là có liên quan đến Tân Hạo.
Trên thực tế thì Dịch Tân còn chưa đủ tư cách để ảnh hưởng đến quyết định của ông, nếu như chỉ có mình Dịch Tân thì ông thậm chí còn không thèm nhận điện thoại.
Nhưng mà ông lại không biết được liệu trong đó có bao gồm ý kiến của Tân Hành không nữa.


Dịch Tân cũng biết suy nghĩ này của ông, cho nên vừa mở miệng đã nói thẳng: “Nếu không phải là Tân Hành nhờ thì tôi cũng chẳng quấy rầy ông đâu.”

Cố Viễn Chi hơi nheo lại: “Con bé biết gì rồi?”

Dịch Tân cầm điện thoại bằng một tay, nghe thế thì xoay người, nhìn xuyên qua cửa kính cách âm ngăn giữa ban công và phòng ngủ, nhìn về phía cô gái đang mệt mỏi say ngủ trên giường, ánh mắt anh thoắt cái đã trở nên dịu dàng: “Bây giờ cô ấy còn chưa biết gì, cho nên tốt nhất là ông vĩnh viễn đừng để cho cô ấy biết.”

Cố Viễn Chi cười gằn: “Cậu định dạy tôi làm việc à?”

Dịch Tân cười khẽ: “Ông Cố, ông làm việc thì đương nhiên là tôi yên tâm rồi.
Nhưng nói sao thì Tân Hành vẫn có tình cha con với Tân Hạo.
Cho nên tôi vẫn phải lắm mồm một câu, không nên ép Tân Hạo đến đường cùng.
Nếu thật sự đến mức chó cùng rứt giậu, ngộ nhỡ có chuyện gì truyền đến tai Tân Hành…”

Ánh mắt Cố Viễn Chi tối lại.



“Nói chung chung thế thôi.
Tôi biết ông Cố làm việc luôn rất sạch sẽ gọn gàng, nhổ cỏ thì nhổ tận gốc.
Nhưng đối với Tân Hạo… Nếu như ông còn muốn nhận Tân Hành thì không nên làm quá với Tân Hạo.
Có lẽ ông sẽ không hiểu, cũng giống như ông sẽ không hiểu tại sao đến chết mà Du Tiểu Nghi vẫn không muốn rời bỏ Tân Hạo…”

Cố Viễn Chi giật mình.


“Đối mặt với chuyện của Tân Hạo, Tân Hành và Du Tiểu Nghi có phần giống nhau, bọn họ hận Tân Họa, nhưng nếu như Tân Hạo thực sự bị hủy hoại trong tay ông thì bọn họ cũng sẽ hận ông.” Dịch Tân nói đến đây thì dừng lại, khóe môi cong lên một nụ cười: “Nếu không thể nhổ cỏ tận gốc thì cứ để cho ông ta một đường sống đi, để cho ông ta còn có cơ hội kéo dài chút hơi tàn.”

“Ông hết giận, mà Tân Hành cũng có thể chấp nhận được, ông nói xem thế thì sao lại không làm chứ?”

Anh mắt Cố Viễn Chi đầy vẻ thâm thúy: “Sao con bé không tự mình đến nói với tôi?”

Dịch Tân cười khẽ: “Tôi lại không yên tâm để cho cô ấy tới, chưa nói đến ông, cả nhà Tân Hạo đều ở đó, chẳng khác nào quả bom hẹn giờ, ngộ nhỡ đến lúc đó không khống chế được tình hình mà xảy ra sự cố, tôi không tin ông có thể gánh nổi trách nhiệm này.
Dĩ nhiên tôi cũng không cần ông phụ trách, chẳng qua tôi… đề phòng trước, muốn bảo vệ cô ấy cho tốt.
Cho nên tôi mới truyền đạt lại ý của cô ấy.”

Dịch Tân lại đổi giọng mà nói: “Tôi cũng đang cho ông một cơ hội buông tay việc báo thù.
Tân Hành… dù sao cô ấy cũng không giống chúng ta, cho dù cô ấy hận người mẹ kế đó, nhưng cũng chưa chắc có thể chấp nhận được thủ đoạn như thế của ông.
Đến lúc đó, cô ấy thì không chịu nổi, mà ông lại không tiêu được tức giận, ông nói xem phải làm thế nào đây?”

“Cho nên ý của cậu là tôi nên cảm ơn cậu à?” Cố Viễn Chi hờ hững hỏi ngược lại.


Dịch Tân khẽ cong môi, ánh mắt đen như mực xuyên qua thủy tinh cách âm, dán vào gương mặt người phụ nữ trên giường, nghe lời của Cố Viễn Chi nhưng một lúc vẫn không trả lời.
Hồi lâu sau anh mới sâu xa trả lời: “Có lẽ sau này ông sẽ càng cần cảm ơn tôi hơn đấy.”

Cố Viễn Chi nghe thế thì ngẩn ra, Dịch Tân lại bình thản nói: “Vậy đi, chúng ta gặp lại sau.”

Nói xong, Dịch Tân cứ thế cúp điện thoại.
Cố Viễn Chi đứng im tại chỗ, ông nghĩ ông sẽ không hiểu sai ý anh, nếu sai thì cũng là do Dịch Tân cố tình lừa gạt ông.
Dịch Tân nói sau này, tựa hồ như đang ám chỉ… Tân Hành.


Nếu như Cố Viễn Chi muốn nhận Tân Hành thì đúng là không thể dùng con bài Tân Hạo này, tình cha con của Tân Hạo và Tân Hành đã mong manh đến không thể mong manh hơn.
Thật ra thì phương pháp tốt nhất lại chính là thông qua Dịch Tân.


Mặc dù Cố Viễn Chi là người có quan hệ máu mủ với Tân Hành, nhưng mà vấn đề là Dịch Tân lại nhanh hơn ông ba năm, đã sớm lừa được Tân Hành cả người lẫn tình, còn lừa gạt rất triệu để nữa.

Chi nên đến bây giờ, Cố Viễn Chi muốn nhận cháu ngoại, cháu ngoại lại không hề tích cực gì cả, con đường tốt nhất của ông là phải tiếp cận thông qua người ngoài như Dịch Tân.


Mặc dù là một người ngoài, nhưng lúc này, Dịch Tân mới thật sự là người Tân Hành tin cậy nhất.
Cố Viễn Chi cũng rất hiểu đạo lý này, nhưng ông làm sao có thể đi cầu cạnh Dịch Tân được chứ… Chưa nói đến chuyện ngay từ đầu, Dịch Tân đã có ý định muốn ngăn cản ông rất rõ ràng.


Bây giờ, sao bỗng nhiên lại vòng vo nói muốn giúp ông chứ? Cố Viễn Chi người khẽ híp mắt lại, hồi lâu mới đột nhiên bật cười: “Cố Khanh.”

Cố Khanh bước đến: “Ba.”

Cố Viễn Chi vẫn tươi tỉnh: “Đi, chúng ta quay lại xem Tân Hạo muốn trao đổi cái gì.”

Từ khi Tân Hành bị Thẩm Ngôn bắt đi, sau đó lại bị Cố Viễn Chi giấu, Dịch Tân tìm cô đến phát điên, anh còn cho rằng sẽ không tìm được cô, anh sẽ mất cô mãi mãi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn trở lại bên cạnh anh, còn dùng thân thể yếu ớt của mình để chặn nguy hiểm cho anh.


Sau lần này, cuối cùng anh mới dám tin rằng: Tân Hành thật sự yêu anh, cô sẽ không bỏ anh đi nữa.


Trước đây, để giữ cô lại, anh đã tước đoạt rất nhiều thứ của cô, tự do, vui vẻ, còn cả người thân.
Anh cho mình một lý do chính đáng, nhưng nhìn lại, Tân Hành lại chứng minh cho anh thấy, tất cả những nỗi bất an và sợ hãi của anh đều là vô ích.


Cô cũng yêu anh, tình yêu của cô không cần dựa vào sự tước đoạt của anh để duy trì, mà sự tước đoạt đó của anh lại là không công bằng đối với cô.
Cho nên, anh muốn trả lại cho cô từng thứ một, vui vẻ, tự do, còn cả người thân nữa.


Dịch Tân nhẹ nhàng trở về bên cạnh Tân Hành, nghiêng người nằm xuống, chăm chú nhìn cô ngủ, cứ như vậy một tay gối đầu, nghiêng người nhìn cô hồi lâu, cuối cùng anh cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Nhẹ nhàng nếm mút, ngay sau đó lại rời đi.



Lại thấy cô bỗng nhiên mở to mắt nhìn anh: “Anh sao thế?”

Dịch Tân thấy cô đột nhiên tỉnh lại thì giật mình, ngây ra một thoáng rồi bật cười: “Sao cái gì?”

Tân Hành khẽ cau mày: “Anh không vui à?”

Cô tỉnh rồi thì anh không cần khách khí nữa, anh giơ tay xoa mặt cô, cười nói: “Vui, vô cùng vui vẻ.”

Lời nói của anh chẳng đứng đắn gì cả, cô bất ngờ bắt lấy bàn tay càn rỡ của anh, an ổn nhìn anh: “Vậy sao anh cứ nhìn em thế?”

Dịch Tân nhíu mày: “Em tỉnh từ lúc nào?”

“Bị anh nhìn đến tỉnh.”

“…” Dịch Tân trầm ngâm: “Ừm, anh




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận