Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Cuối cùng, thấy tình hình trước mắt gần như sắp không thể khống chế được, nhưng anh vẫn phải dừng lại.
Anh nhẹ nhàng kéo cô ra rồi lại ôm cô vào lòng.
Cô dựa vào ngực anh, hơi thở gấp gáp từ từ lắng xuống.
Hồi lâu sau cô mới thấp giọng: “Dịch Tân, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi được không?”

Anh nghe thế thì hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại hơi nheo mắt: “Hửm?”

Cô không nhìn anh mà chỉ cắn môi u oán nói: “Anh đã từng đồng ý dẫn em đi hưởng tuần trăng mật… Có phải anh quên rồi không?”

“Anh từng nói,” Anh không biết phải làm sao nên đành thở dài: “Nhưng dáng vẻ em bây giờ thế này mà đi hưởng tuần trăng mật với anh… Em thật sự muốn dày vò anh đấy à?”

Anh nói đến đây thì khiến mặt cô đỏ lên, lại lẩm bẩm: “Ai nói tuần trăng mật thì nhất định phải… gì gì đó.”

Anh khẽ hừ: “Em chắc chứ? Em có muốn bây giờ túm đại một người nào đó trên đường lại hỏi người ta, tuần trăng mật có nhất định phải làm gì gì đó không?”

Tân Hoành nghẹn, bị anh chặn ngang thì xoắn xuýt hồi lâu mới thỏa hiệp: “Vậy cũng tốt, vậy chờ em khỏi hẳn rồi đi có được không?”


Dịch Tân bị cô làm cho thích thú bèn hỏi: “Tại sao lại gấp gáp muốn đi trăng mật với anh thế? Chẳng lẽ là vì thời gian thật sự là muốn anh à?”

Trong lời nói của anh có ý tứ sâu xa, Tân Hoành hiểu ra nên ngược mắt nhìn anh, không cam lòng nói: “Rốt cuộc là anh muốn hay là em muốn?”

Dịch Tân cong môi cười: “Em muốn anh và anh muốn em thì cũng đều là anh và em, có gì khác nhau đâu?”

Tân Hoành nhếch mép, hoán đổi khái niệm kiểu này… thì cô không còn lời nào để nói.
Dịch Tân cười cho qua, nhưng vẫn đáp ứng cô: “Được, chờ vết thương của em không có vấn đề gì nữa thì chúng ta sẽ đi tuần trăng mật luôn.”

Lúc này Tân Hoành mới hài lòng, ngay sau đó lại nhón chân lên, hôn mấy cái lên mặt anh: “Anh thật là tốt!”

Anh cong môi, cũng hôn chụt cô một cái rồi mới đẩy cô ra khỏi phòng bếp: “Vào phòng ngủ chờ anh, không nhanh có cơm thế đâu, đứng chờ sẽ khiến em mệt đấy.”

Tân Hoành vui vẻ chạy ra ngoài rồi đi lên lầu.
Sau khi cô đi khỏi, trong mắt anh ánh lên tia sáng, ngay sau đó quay người vặn lửa xuống mức nhỏ nhất.
Thực ra canh đã ninh gần như xong.
Anh lừa cô, không cần chờ lâu mà anh chỉ muốn cô đi khỏi đây.
Anh gọi đại một nữ giúp việc lại rồi bảo: “Gọi quản gia qua đây.”

Khi quản gia đi đến cửa phòng bếp vẫn nơm nớp lo sợ, Tân Hoành vừa ra ngoài chưa được bao lâu thì người này đã gọi ông ấy đến.
Con tim dãi nắng dầm mưa của ông ấy cũng đập thình thịch, còn không ngừng cầu nguyện, mong rằng Tân Hoành đừng có bán đứng ông ấy.


Dịch Tân bình thản nhìn dáng vẻ thấp thỏm của quản gia, không thể hiện cảm xúc gì khi nói: “Chú yên tâm, cô ấy không bán đứng chú.”

Lúc này quản gia mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại thì trong lòng lại giật thót.
Không đúng! Không bán đứng thế sao người này lại biết được? Quản gia ngượng ngùng nhìn về phía Dịch Tân.
Dịch Tân cười nhẹ, nụ cười đó… hình như không phải đang cười với quản gia.


Căn cứ vào hiểu biết của ông ấy với Dịch Tân thì lúc này, tâm trạng của anh đang rất tốt.

Nghĩ thế lòng ông ấy mới thả lỏng đôi chút.
Quả nhiên, ngay sau đó Dịch Tân nói: “Chú muốn nói chút chuyện giúp bồi đắp tình cảm vợ chồng tôi là chuyện tốt.”

Quản gia gật đầu liên tục.


“Nhưng mà nhớ là lần sau đừng khiến cô ấy khóc.” Trái tim Quản gia vừa thả lòng đã lại trở nên căng thẳng, không rõ lắm lời này của Dịch Tân có nghiêm trọng lắm không.
Thật ra thì nhúng tay vào chuyện nhà người khác, có rơi vài giọt nước mắt lại làm sáng đôi mắt, đó là chuyện tốt mà…

Nhưng mà Dịch Tân lại rất hiểu suy nghĩ của ông ấy, anh chỉ nói: “Làm sáng mắt thì có thể dùng thuốc nhỏ mắt, không cần dùng nước mắt.”

Quản gia căng thẳng, bật thốt lên câu phản đối: “Thuốc nhỏ mắt có tác dụng phụ, nước mắt mới là thành phần tự nhiên.”

Dịch Tân nghe thế thì đôi mắt vốn đang bình tĩnh bất ngờ nheo lại đầy nguy hiểm.
Quản gia thấy thế thì nhận ra lỡ lời, vội vàng tát nước theo mưa, nói lời trái với lương tâm: “Toàn thành phần thiên nhiên cũng không phải là tốt, nhân tạo mới là tốt nhất!”

Lời vừa nói ra đã đổi lại được nụ cười mỉa mai của Dịch Tân.
Lúc này anh mới gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nói đến chuyện khác: “Còn nữa, phòng… Nhất định phải nhớ quét dọn đúng giờ, Tân Hoành nói cô ấy không thích ngủ phòng khác.
Cho nên lần sau đừng có giữ phòng bẩn thỉu như trong bảo tồn đồ cổ như thế để làm dụng cụ biểu diễn lừa tình nữa, nhớ chưa?”

Quản gia không nhịn được mà nhễ nhại mồ hôi, quả nhiên Tân Hoành còn có thể nhìn ra được thì làm sao người này không biết được chứ? Ông ấy đúng là múa rìu qua mắt thợ! May mà đây là chuyện tốt, vun đắp tình cảm cho vợ chồng bọn họ chứ nếu mà là chuyện bất lương nào đó thì xem có bị xé xác ra không.



Nghĩ thế nên quản gia lập tức gật đầu: “Thiếu gia yên tâm, sau này tôi sẽ chú ý.”

Lúc này Dịch Tân mới hài lòng.


Kể từ khi Dịch Tân đồng ý với Tân Hoành là chờ vết thương của cô lành lại thì đi hưởng tuần trăng mật, thái độ của Tân Hoành đối với sinh mạng trở nên tích cực hơn hẳn.
Ban đầu, sau khi cô bị thương thì được tự do nên rất bướng, vừa từ chối ăn đồ bổ còn từ chối cả việc thay thuốc.
Nhưng bây giờ, để có thể sớm khỏe lại, cô ăn uống rất nghiêm túc, mà cũng chủ động thay thuốc.


Ban đầu dù Dịch Tân có ép cô, uy hiếp, dụ dỗ và đe dọa thế nào cô cũng không thực sự tình nguyện để anh thay thuốc cho cô, ép Dịch Tân phải vắt hết óc nghĩ ra




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui