Tân Hoành bị thương phải nằm viện thật sự là khiến Dịch Tân rất thảm hại, ngày đêm đều trông nom cô, chỉ cần cô vừa có động tĩnh, ruột gan anh lại vô thức run lên.
Lúc đầu cả người lúc nào cũng căng thẳng, về sau khi cô dần khỏe lên, anh mới có thể từ từ khôi phục trở lại.
Nhưng cách hai người họ chung sống… Thật sự phù hợp với câu nói, chỉ người uống nước mới biết nóng hay lạnh.
Mặc dù vướng ngại vì bị thương… không thể quá kịch liệt, nhưng cũng có đôi khi Dịch Tân dằn lòng bỏ cuộc, Tân Hoành lại chính miệng nói không sao.
Âu cũng là một khoảng thời gian tốt đẹp để vun đắp tình cảm vợ chồng.
Nhưng trong thời gian này lại có một người tương đối khó hiểu, chính là Cố Viễn Chi.
Từ lúc Tân Hoành tỉnh lại thấy Cố Viễn Chi thì thái độ đã bắt đầu trở nên là lạ, nhất là không còn lễ độ nữa.
Cô chỉ bình thản nói câu cảm ơn với ông, sau đó Cố Viễn Chi có đến thăm nhưng vẻ mặt Tân Hoành lại có vẻ không được thoải mái lắm.
Sau đso Tân Hoành nói với Dịch Tân rằng ngoài anh ra, cô không muốn gặp ai nữa.
Ý tứ của lời này rõ ràng là chỉ Cố Viễn Chi.
Dịch Tân tất nhiên nghe thế là hiểu, nhưng sau khi trải qua sự việc suýt mất đi Tân Hoành khiến anh đau lòng và gần như sụp đổ, Dịch Tân cũng nhìn nhận lại mọi việc đối với Cố Viễn Chi.
Anh nghĩ có lẽ nên để cô hiểu rõ rồi tự quyết định.
Sau đó, có một lần Dịch Tân nói bóng gió với Tân Hoành về Cố Viễn Chi.
Ai ngờ Tân Hoành vừa nghe thấy ba chữ Cố Viễn Chi thì sắc mặt đã trầm xuống, không thể hiện thái độ gì mà nhìn Dịch Tân, hờ hững hỏi ngược lại: “Anh muốn đến anh em cũng không muốn gặp hả?”
Ruột gan Dịch Tân run lên, ngay cả anh cũng không gặp ư? Căn cứ theo nguyên tắc sống chết mặc bây, tiền thầy bỏ túi, từ đó Dịch Tân hoàn toàn không nhắc đến Cố Viễn Chi nữa, cứ
.