Mối ân oán bất hòa cụ thể thế nào thì Phong Dương không biết, nhưng anh ấy có thể mơ hồ đoán được thân phận của Cố Viễn Chi.
Cho nên bây giờ mới không nhịn được mà nói tốt cho người kia.
Tuy rằng những lúc chỉ có Phong Dương và Dịch Tân, anh ấy cũng thường chỉ trích Dịch Tân không có nhân tính, quá bắt nạt Tân Hoành, nhưng khi đối mặt với người ngoài, Phong Dương nhất định sẽ đứng về phía Dịch Tân.
Phong Dương suy nghĩ một chút rồi uyển chuyển nói tốt vài câu cho Dịch Tân, không ngờ anh ấy vừa há miệng, Cố Viễn Chi đã quay lưng về phía anh ấy mà như thể mọc mắt sau gáy, nhanh chóng chặn ngang lời anh ấy: “Không cần nói gì nữa, cậu đi xuống trước đi.”
Phong Dương há hốc mồm, cứng lưỡi, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng có vẻ mệt mỏi mà vẫn ngang tàng như thường của Cố Viễn Chi, đồng thời lại không cam lòng bỏ đi như thế.
Cố Viễn Chi cứ như nhìn thấy hết biểu cảm của anh ấy lúc này, khẽ thở dài nói: “Chẳng qua là tôi cảm thấy không đáng thay cho Tân Hoành, con bé là một cô gái xinh đẹp lại tốt như vậy, chẳng lẽ không xứng đáng có được những điều tốt nhất sao? Nhưng hết lần này đến lần khác đều bị Dịch Tân ép buộc, còn bắt nạt nó nữa.
Trước thì có Nghê Tranh, sau này thì Thẩm Ngôn, rõ ràng chẳng liên quan gì đến con bé mà lần nào cũng là nó bị thương, còn cả hai đứa bé của nó nữa…”
Cố Viễn Chi vừa nói vừa than nhẹ lần nữa, trong giọng nói không che giấu được sự thương xót và đau lòng.
Cổ họng Phong Dương nghèn nghẹn, muốn giải thích nhưng lời đến miệng lại phát hiện ra cho dù là anh ấy một lòng muốn tốt cho Dịch Tân, nhưng tận sâu trong đáy lòng cũng cảm thấy không đáng cho Tân Hoành.
Cố Viễn Chi nói: Con bé là một cô gái xinh đẹp lại tốt như vậy, chẳng lẽ không xứng đáng
.