Một bác sĩ đứng sau phong Dương thấy tình huống của Tân Hoành và trạng thái của Dịch Tân, sự nhạy cảm nghề nghiệp khiến anh ta không thể trì hoãn thêm được nữa, vội vàng nhân lúc Dịch Tân phân tâm muốn đưa Tân Hoành đi.
Nhưng dù đang đánh nhau với Phong Dương, mắt Dịch Tân vẫn không hề rời khỏi Tân Hoành, lúc thấy bác sĩ kia định đẩy cô vào phòng phẫu thuật, ánh mắt Dịch Tân trở nên hung ác đánh một đòn ép Phong Dương lùi lại, đồng thời di chuyển đến gần bác sĩ kia rồi lập tức giơ chân đá anh ta lăn lông lốc trên mặt đất.
“Anh đúng là điên rồi!” Phong Dương khẽ nguyền rủa, nhanh chóng tiến lên túm Dịch Tân lại muốn khống chế anh.
Nhưng Phong Dương không phải là đối thủ của Dịch Tân.
Trong lúc hai người đánh qua đánh lại, Phong Dương thấy trạng thái này của Dịch Tân thì trong lòng thầm kêu không ổn rồi.
Không ngờ lúc anh mới túm được cổ áo Dịch Tân muốn kéo anh lại thì trước mắt lại nhoáng lên một cái, có một người bất ngờ xông đến ngăn trước người anh ấy, rồi mạnh mẽ đánh một đòn lên mặt Dịch Tân.
Động tác đó vừa nhanh vừa chuẩn, cho dù là Dịch Tân cũng không tránh được.
Dịch Tân bị đánh thì nổi điên lên, trở tay đánh về phía người kia, người đó cười nhạt không ra tay nữa.
Dịch Tân đang phát điên đột nhiên bị hai người phía sau khống chế, khi bị mắc kẹt mới có thể nhìn rõ người trước mắt, hóa ra là Cố Viễn Chi.
Cố Viễn Chi lạnh lùng cười, nhìn Dịch Tân và nói: "Cậu nghĩ là chưa hại con bé đủ sao, còn muốn hại chết nó à?"
Dịch Tân bị câu nói này của Cố Viễn Chi nện cho một cú, cả người chấn động, sự điên loạn và nóng nảy trong mắt lập tức trở nên đờ đẫn.
Cố Viễn Chi nhìn anh, lắc đầu cười nhạo: “Cậu cho rằng con bé chết thì cậu có thể đi cùng nó à, nhưng cậu tự đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem cậu có xứng không? Cậu có đền nổi mạng của con bé không?”
Sắc mặt Dịch Tân suy sụp, mắt anh cũng dại đi.
Cố Viễn Chi thấy thế thì cười lạnh, lúc này mới quay người nhìn về phía Phong Dương: “Tình trạng của con bé thế nào?”
Cố Viễn Chi hỏi Phong Dương nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tân Hoành đang hôn mê.
Cố Viễn Chi xuất hiện đột ngột mà có uy lực kinh người, chỉ dùng hai câu đã khiến Dịch Tân đang cuồng loạn như dã thú trở nên không còn sức lực phản kháng.
Phong Dương thấy thế thì kinh ngạc ngẩn người nhìn Cố Viễn Chi,
.