Cố Viễn Chi nhắm mắt lại một cái rồi lại mở ra, cuối cùng lại nhìn vào chiếc vòng tay ngọc bích trên cổ tay Tân Hoành.
Mấy lần gặp cô, ông cũng không dám nhìn vào vật đó quá lâu, lần nào suy nghĩ trong lòng ông cũng bị kích thích, chỉ dám làm như thể lơ đãng nhìn qua.
Che giấu như thế vì sợ Tân Hoành phát hiện, cũng vì chính bản thân ông sợ phải nhìn.
Nhưng lúc này, ông bỗng nhiên muốn nghiêm túc nhìn vật này một chút, cuối cùng ông phát hiện thời gian đã qua rất nhiều năm rồi.
Hơn bốn mươi năm rồi… Một nửa đời người, hoặc có khi là hai phần ba? Tân Hoành cảm thấy ánh mắt chăm chú của Cố Viễn Chi, không nhịn được mà di chuyển cổ tay, vừa nâng tay lên vừa nhìn ông.
Cố Viễn Chi nói nhỏ: “Cái này là của bà ngoại cháu đúng không?”
Tân Hoành gật đầu, câu hỏi này của Cố Viễn Chi khiến cô chợt nhớ đến lần đầu tiên đến nhà họ Dịch, Dịch Lam đã chỉ vào chiếc vòng trên tay cô rồi hỏi cô có quan hệ gì với Cố Viễn Chi.
Lúc ấy cô đã cảm thấy kỳ lạ, định hỏi Dịch Tân xem thế nào, nhưng sau đó… Đầu tiên là ân ái, sau đó là hành hạ, cứ như vậy khiến cô hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Lúc này Cố Viễn Chi hỏi cô chuyện này khiến cô lại không kiềm chế được sự hoài nghi: “Ông biết chiếc vòng này ạ?”
Cố Viễn Chi lặng nhìn chiếc vòng, cuối cùng sự tang thương trong ánh mắt cũng không giấu được, ông cất tiếng nghẹn ngào nói: “Biết chứ… Đây là thứ ông tặng
.