Lúc này Cố Khanh nhìn Cố Viễn Chi mà âm thầm cảm thấy lo lắng, ông ấy do dự: “Nhưng Tân Hoành có đồng ý không?”
Cố Viễn Chi nghe thấy tên Tân Hoành thì sắc mặt trầm xuống, hồi lâu mới lên tiếng: “Ba sẽ tự xử lý.”
Cố Viễn Chi vừa nói vừa phất phất tay với Cố Khanh: “Con đi xuống trước đi, để ba ngồi đây một lát.”
Cố Khanh gật đầu, do dự một chút rồi mới thành thật nói: “Ba, hay là chúng ta cứ tôn trọng ý kiến của Tân Hoành đi.”
Cố Viễn Chi nghe thế thì sắc mặt rất kém, ngước mắt lên nhìn Cố Khanh vẻ nguy hiểm.
Trong lòng Cố Khanh khẽ thở dài: “Con chỉ sợ Tân Hoành sẽ cảm thấy chúng ta chẳng khác nào Thẩm Ngôn, hoặc tê hơn là Mạc Tương Đằng.”
Sắc mặt Cố Viễn Chi lập tức sa sầm.
***
“Được, hôm nay tôi nể mặt ông, ông có thể đưa anh ta đi, nhưng lần sau mà để tôi bắt được anh ta thì có thần tiên cũng không bảo vệ được đâu! Tốt nhất là ông giấu anh ta cho kỹ, đừng để cho tôi bắt được!” Cuối cùng Dịch Tân cũng không cố chấp muốn lấy mạng Thẩm Ngôn.
Thực ra cho dù Nguyên Thâm không thể cướp được Thẩm Ngôn từ tay ba mươi người kia, nhưng Tân Hạo vẫn đang một mình đối mặt với Dịch Tân, chỉ cần Dịch Tân đủ độc ác chơi bài bắt giặc phải bắt vua trước thì hôm nay cả Thẩm Ngôn và Tân Hạo đều có thể chết ở đây.
Từ nay về sau,cuộc đời của Dịch Tân và Tân Hoành sẽ không còn liên quan gì đến hai người này nữa.
Nhưng mà… Cho dù là phát súng bắn trong cơn thịnh nộ vừa rồi cũng chỉ bắn lên trời chứ không hề có tính đối phó với Tân Hạo.
Nhưng phát súng đó lại khiến tất cả những người đang đánh chém nhau bên ngoài phải dừng lại, đồng loạt chạy vào phòng nhìn hai người đàn ông.
Bọn họ đều kinh hoàng hoặc là tức giận.
Chỉ có hai người là vẫn bình tĩnh như cũ.
Dịch Tân thực sự muốn nổi giận nhưng lúc này lại hoàn toàn bình tĩnh.
Giống như cơn cuồng phong đột nhiên dừng lại, nhưng mây đen vẫn chưa kịp tan, cho nên không thể đoán được một giây tiếp theo sẽ là sau cơn mưa trời lại sáng hay là một trận mưa gió càng ác liệt hơn.
Chỉ có Tân
.