Ánh sáng soi rõ bãi máu trên sàn nhà lạnh băng đến cuối cùng nhìn cũng chỉ như một bãi thuốc màu đỏ, không gian phảng phất mùi máu tanh đầy tàn nhẫn và tuyệt vọng.
Trương Tiểu Thúy quỵ xuống đất, đối diện với Lạc Tiểu Xuyên.
Phát súng kia của Dịch Tân bắn trúng đầu gối bà ta, Trương Tiểu Thúy đau đớn quỳ xuống đất vừa vặn thẳng ngay trước mặt Lạc Tiểu Xuyên.
Con ngươi Lạc Tiểu Xuyên đột nhiên mở lớn, nhìn mẹ quỳ xuống trước mặt mình thì nhất thời quên mất cách phản ứng.
Lạc Phong Lương đứng một bên thấy vậy cũng vô cùng kinh hãi, ngay sau đó cũng quỳ xuống trước mặt Lạc Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, con đưa vợ người ta đi đâu rồi, con mau nói đi! Ba xin con đấy!”
“Tiểu Xuyên, người ta là vợ chồng, thà phá mười ngôi miếu còn hơn hủy đi một cuộc hôn nhân, con nghe lời ba được không?”
Còn Trương Tiểu Thúy đã lớn tiếng khóc ầm lên, không biết là vì sợ hãi hay là vì đau đớn, thậm chí bà ta còn ôm lấy chân Lạc Tiểu Xuyên cầu xin cô ta: “Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên, mẹ cầu xin con, cứu mẹ và ba con một mạng đi!”
Dù đang xin được tha mạng nhưng bởi vì đau đớn nên Trương Tiểu Thúy phải hô hấp rất khổ sở khiến cho gương mặt đáng ghét của bà ta cũng trở nên đáng thương hơn.
Lạc Tiểu Xuyên nhìn hai bậc sinh thành quỳ trước mặt mình, cả người cô ta run rẩy, ánh mắt vốn dĩ đã tuyệt vọng như không có linh hồn lại bởi vì tức giận mà lộ ra cảm xúc.
Cô ta hung dữ nhìn Dịch Tân chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi, giận đến mức toàn thân run rẩy: “Anh không phải là người.”
Dịch Tân nghe thế thì chỉ khẽ cười, trong mắt anh mang đầy ý cười ung dung như thể đây chỉ là một trò đùa trong lúc rảnh rỗi.
Chỉ có điều… Chỉ một giây sau, lại có một tiếng súng nữa vang lên: “Pằng!”
Lại một tiếng đau đớn thê lương nữa vang lên: “A!”
“Tiểu Xuyên, cứu mẹ…”
Trong lúc mỉm cười, Dịch Tân lại nã thêm một viên đạn vào chân Trương Tiểu Thúy.
Cuối cùng, vào lúc này cả người Trương Tiểu Thúy cũng quỳ mọp
.