Ai ngờ trong lúc hai người Nguyên Thâm và quả gia còn đang trao đổi ánh mắt, cánh cửa phòng ngủ đóng chặt kia ngột ngạt như thể sắp nổ tung đột nhiên bị người bên trong đẩy ra.
Gương mặt lạnh lẽo của Dịch Tân đột nhiên xuất hiện khiến Nguyên Thâm và quản gia đều sợ hết hồn.
Hai người lập tức nghiêm túc đứng ngay ngắn trở lại, Dịch Tân cũng chẳng thèm nhìn bọn họ mà sải bước xuống lầu, động tác mạnh mẽ và đầy vẻ sát khí.
Nguyên Thâm hơi sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô vang lên.
Lúc Dịch Tân xuống lầu thì người bên ngoài cũng đúng lúc đi vào cửa.
Người đàn ông này đúng là không bao giờ cho phép chậm trễ dù chỉ một giây.
Nhưng người đi vào lại khiến Nguyên Thâm cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Chính là cấp dưới đưa một nhà Lạc Tiểu Xuyên vào.
Dịch Tân… Dịch Tân đã không thể chờ nổi anh ta mà tự mình chỉ huy cấp dưới.
Những chuyện này vốn dĩ đều là bổn phận của Nguyên Thâm, nhưng hành động thần tốc như vậy thì đúng là nhanh đến mức Nguyên Thâm cũng không kịp thông báo.
Trong lúc người đàn ông này lo lắng, điên cuồng và nóng nảy, mọi người lại không hề biết anh tốc độ và kín đáo đến mức nào.
Cả nhà Lạc Tiểu Xuyên bị bắt, trên gương mặt của Trương Tiểu Thúy và Lạc Phong Lương vẫn đầy vẻ kinh hoàng và mờ mịt, chỉ có sắc mặt Lạc Tiểu Xuyên là bình tĩnh, nhìn kỹ còn thấy được sự thê lương phảng phất trong mắt cô ta.
Dịch Tân đi về phía ba người bọn họ, không hề dừng lại cũng không lãng phí một giây nào, anh giơ thẳng súng chĩa vào đầu Lạc Phong Lương.
“A!”
“Đừng!”
Lạc Phong Lương và Trương Tiểu Thúy cùng sợ hãi hét lên, trong mắt bọn họ toàn là vẻ sợ chết, quay về phía Dịch Tân xin tha.
Nhưng mắt Dịch Tân lại nhìn thẳng về phía Lạc Tiểu Xuyên,
.