Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Tân Hoành nghe thấy lời này thì cả người chẳng hiểu sao thấy lạnh, vội vàng nhìn qua loa tấm ảnh.
Sau đó cô lập tức thẫn thờ.
Cái này… Ảnh này không biết là do ai chụp, chụp toàn vào thời điểm cô nhếch nhác nhất! Vậy mà cô cũng không biết.


Có tấm khi cô ở nhà họ Tân, có tấm lúc đi chơi cùng Tân Hạo, Hạ Noãn Tâm và Tân Giác, tóm lại dù là lúc nào thì mỗi tấm đều có một đặc điểm giống nhau: Nhìn cô thế nào cũng y như một nữ giúp việc!

Ví dụ như: Ba người nhà Tân Hạo, Hạ Noãn Tâm và Tân Giác ăn điểm tâm, hình ảnh cha mẹ hiền con gái hiếu thuận, hình ảnh một nhà hòa thuận vui vẻ mới tốt đẹp làm sao.
Còn cô thì ở bên cạnh.

Không, cô không cùng ăn với bọn họ, cô là người phục vụ, bởi vì cô là người làm số đồ ăn đó.


Ví dụ như: Tân Hạo, Hạ Noãn Tâm và Tân Giác còn muốn giữ mặt mũi nên đi Pháp chơi còn dẫn theo cô cùng đi.
Ở đầu đường, một nhà ba người bọn họ Du lịch vãn cảnh, cả người đều nhẹ nhàng sảng khoái, chỉ có cô là theo sau lưng bọn họ ở phía xa xa, như một đứa trẻ ủ rũ, hai tay xách đầy các túi đồ của Tân Giác và Hạ Noãn Tâm.


Thực sự nhìn thế nào cũng thấy giống người hầu! Tân Hoành cho rằng đây đây là những ghi chép khốn cùng nhất trong cuộc đời cô.



Nhưng trong những tấm ảnh chụp này, mỗi tấm còn có một điểm giống nhau nữa, đó là một người khác, một người xem ra còn giống người ngoài hơn cả cô.
Trong cuộc sống của một nhà ba người Tân Hạo, Tân Hoành thừa nhận cô chính là người ngoài, cô chính là cô bé lọ lem, nấu cơm là cô, cầm túi cũng là cô, cô không còn gì để nói.


Nhưng ở một góc sáng sủa khác, lại luôn có một người đàn ông hòa nhã luôn chăm chú nhìn cô dịu dàng, cho dù cô nhếch nhác như một kẻ hầu.
Cô đứng sau Tân Hạo nhìn cảnh hạnh phúc của một nhà ba người bọn họ, nhưng Thẩm Ngôn lại đứng sau lưng cô, tất cả mọi ánh mắt đều đặt trên người




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui