Hạ Chiếm vừa rời khỏi không lâu thì lại có hai người tiến vào, đứng trước mặt Dịch Tân, sắc mặt bọn họ cung kính mà có vẻ không yên: “Tân thiếu, thật xin lỗi, Lạc Phong Lương đã xuất viện, trước mắt chúng ta vẫn chưa tìm được ba người nhà Lạc Tiểu Xuyên.”
Ánh mắt Dịch Tân hung ác, bàn tay vung lên khiến tài liệu trên bàn lập tức rơi xuống đất.
Từng tập hồ sơ lần lượt rơi xuống, từng trang giấy rải rác đầy đất: “Tìm tiếp! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Tay Dịch Tân nắm chặt thành nắm đấm, toàn thân tỏa ra sát khí hết sức căng thẳng.
“Vâng, Tân thiếu.” Hai người đó không dám nói nhiều, nhận lệnh rồi nhanh chóng rời khỏi.
Dịch Tân nhắm mắt lại, hơi thở hết sức mạnh mẽ và nguy hiểm.
Nguyên Thâm đứng bên cạnh cũng nín thở không dám nhiều lời.
Dịch Tân đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt như chim ưng lập tức nhìn thẳng vào Nguyên Thâm, lạnh giọng ra lệnh: “Nhanh chóng rút hết vốn ở công ty của nhà họ Thẩm, nhà họ Tân.
Trong thời gian ngắn nhất tạo áp lực lên Tân Hạo, Thẩm Mục Vân, nhưng nhớ giữ lại cho họ một hơi, đừng để bọn họ chết sạch.”
Nguyên Thâm nghe thế thì rùng mình, cuống quít hỏi: “Tân thiếu, thiếu phu nhân đang ở trong tay nhà họ Thẩm ư?”
Con mắt đen tối của Dịch Tân đột nhiên nhíu lại: “Tôi không xác định được chuyện của Tân Hoành là do Lạc Tiểu Xuyên ghen tị hay là do Thẩm Ngôn sai bảo, nhưng chỉ cần là người liên quan đến cô ấy, tôi thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
Nguyên Thâm chấn động, gật đầu vâng dạ.
Nói rồi lập tức rời khỏi phòng đi sắp xếp.
Lúc này trong lòng anh ta càng thêm kính sợ Dịch Tân.
Hóa ra, từ lâu trước đây người này
.