Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Thẩm Ngôn ở trước mặt cô, trên mặt anh ta là sự nóng giận không hề quen thuộc đối với cô, anh ta nhìn chằm chằm Tân Hoành như thể cô là con mồi mà anh ta nhất định sẽ không buông tay.
Anh ta nhìn cô, áp sát lại với vẻ nguy hiểm, tuy giữa hai người còn cách một cái bàn nhưng cô vẫn không hiểu sao mà muốn lùi về phía sau càng xa càng tốt.


Nhưng lưng cô đã chạm vào ghế, có muốn cũng không lùi được nữa, chỉ có thể cưỡng ép chính mình thừa nhận sự áp bách tỏa ra từ anh ta, kinh hoàng và sợ hãi.
Kinh hoàng là vì anh ta kết hôn với Tân Giác ba năm mà vẫn chưa từng… Cô còn cho rằng anh ta cũng thích Tân Giác.
Cô cho rằng có lẽ anh ta thích cô hơn một chút nhưng cũng không phải là không thích Tân Giác chứ?

Sợ hãi vì giây phút này, Thẩm Ngôn ở trước mặt cô quá xa lạ.

Trong quá khứ, cô chưa từng gặp qua con người này của anh ta, cảm xúc này của anh ta.
Cô lúng túng hỏi anh ta: “Vì sao?”

Thẩm Ngôn nghe thế, ánh mắt bỗng đỏ lên, màu đỏ này thể hiện sự phẫn nộ điên cuồng, nhưng lại rõ ràng đã được kiềm chế hết sức.
Thẩm Ngôn cứ thế nhìn Tân Hoành rất lâu, cuối cùng cũng cười một tiếng trầm thấp, nhưng nụ cười ấy lại hết sức trào phúng: “Em hỏi anh cái gì vì sao? Cũng đúng, nếu em hiểu rõ, nếu chưa từng quên thì làm sao có thể gả cho Dịch Tân dễ dàng thế được?”

Tân Hoành sửng sốt, nhìn Thẩm Ngôn.


“Lần đầu tiên anh muốn em, em đã nói với anh thế nào? Em đã quên rồi đúng không?”


Anh ta dùng giọng nói trầm thấp nhắc nhở cô, Tân Hoành nghe thế thì trong trí nhớ có cái gì đó biến đổi, ngày sau đó cả người không tự giác mà run lên.
Cô nhìn Thẩm Ngôn, đôi mắt co lại.
Nguyên nhân là vì câu vừa rồi anh ta nói khiến cô không hiểu sao lại thấy áy náy.


Cô vừa sinh ra




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui