Tân Hoành bị Lạc Tiểu Xuyên kéo đi về phía cửa.
Để Lạc Tiểu Xuyên ra tay là ý của Mạc Tương Đằng.
Con người chính là như thế, thấy người khác đau khổ sẽ có một dục vọng muốn phá hoại hơn nữa.
Bởi vì Tân Hoành dễ dàng tin Lạc Tiểu Xuyên nên cảm thấy thất vọng và tự trách, cho nên Mạc Tương Đằng càng muốn khiến Tân Hoành phải thất vọng và tự trách hơn nữa.
Đó là khoái cảm được tạo ra khi hành hạ người khác.
Mà thực tế chứng minh, hiệu quả đó rất tốt.
Tân Hoành chưa bao giờ biết Lạc Tiểu Xuyên có võ, cô ta là một cô gái nhìn qua có vẻ yếu ớt.
Lúc này Lạc Tiểu Xuyên khống chế Tân Hoành, sức lực lại lớn kinh người, Tân Hoành bị cô ta kéo đi mà không thể vùng vẫy được.
Từ trước đến nay, Tân Hoành không hề biết Lạc Tiểu Xuyên lại thâm tàng bất lộ như thế, lúc này trong ánh mắt cô lại càng thêm trào phúng.
Mạc Tương Đằng thấy thế càng không khỏi sảng khoái trong lòng.
Ở cửa sau quán cà phê có mấy chiếc xe đang đỗ, Lạc Tiểu Xuyên đẩy Tân Hoành vào băng ghế sau của một chiếc xe, sau đó chính cô ta cũng định theo lên.
Mạc Tương Đằng tiến lên ngăn cản cô ta lại: “Cô không cần đi theo nữa.” Mạc Tương Đằng đứng cạnh cửa xe, hạ lệnh cho Lạc Tiểu Xuyên.
Lạc Tiểu Xuyên kinh ngạc: “Không phải tôi tự ra tay sao?”
Mạc Tương Đằng nghe thế lại cong môi cười tàn nhẫn và trào phúng: “Tự cô ra tay? Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ mà cô còn dám làm thay tôi à?”
Sắc mặt Lạc Tiểu Xuyên cứng đời, run rẩy mở miệng: “Anh muốn...
Đối với cô ấy…”
Mạc Tương Đằng hừ khẽ: “Người phụ nữ của Dịch Tân, tôi mà
.