Dịch Tân đi nhanh ra ngoài, Nguyên Thâm vững bước theo sát.
Sắc mặt Dịch Tâm lạnh nhạt, trong mắt hiện lên sự tàn bạo: “Trong thời gian ngắn nhất, điều tra xem L là ai!”
Phản ứng của Nguyên Thâm hơi chậm, cúi đầu xuống.
Dịch Tân lập tức dừng bước, quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn Nguyên Thâm: “Vẫn chưa có manh mối?”
Sắc mặt Nguyên Thâm cứng đờ, bất an gật đầu.
Không khí lập tức trở nên ngưng trọng.
Trong lòng Nguyên Thâm thoáng rùng mình, vội nói: “Rất xin lỗi.”
Dịch Tân nheo mắt lại, không nghe ra được cảm xúc trong giọng anh: “Tra tiếp.”
“Vâng.”
Dịch Tân liếc Nguyên Thâm, xoay người tiếp tục rời đi, vừa đi vừa nói: “Liên lạc với Dịch Phong Nghiêu, hỏi xem cậu ta có chuyện gì.”
“Vâng.” Dứt lời, Nguyên Thâm lập tức lấy điện thoại ra.
***
Áp lực trên cổ rất lớn đến mức đau đớn, không khí trong cổ cũng có phần tắc nghẽn nhưng không đến nỗi không thể hít thở.
Tân Hoành hơi hé mắt, nhìn thoáng qua người đàn ông lạnh lùng, sau đó ánh mắt cô rời đi, nhìn ra sau Mạc Tương Đằng, phía người phụ nữ vẫn ngồi ở đó.
Ở đây, mọi người đều có vẻ căng thẳng đề phòng, ai nấy đều có hơi thở nguy hiểm, chỉ có Lạc Tiểu Xuyên là vẫn bình thản ngồi trên ghế như cũ, thậm chí còn khẽ hàng uống một ngụm cà phê.
Ở đây cũng chỉ có cô ta là nhìn như một vị khách bình thường.
Nhưng cũng chỉ là giống như, nếu thật sự là một vị khách bình thường thì trong không khí căng thẳng thế này, làm gì có ai có thể không có cảm giác gì được?
.