Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


“A…, vậy anh đã nghe được gì rồi? Để em nghe xem có giống như chuyện em biết không.” Cô nhìn anh, cười nói.


Anh thấy nét tươi cười trên mặt cô thì chỉ thấy ngực nhói lên, giọng nói lại càng bình tĩnh: “Năm em 20 tuổi, tốt nghiệp đại học, sau đó đi du lịch Hawaii mừng tốt nghiệp cùng với Thẩm Ngôn và Tân Giác.
Lúc đi bơi, Tân Giác bị đuối nước, Tân Hạo giận dữ bay qua đó, ở trong bệnh viện đã mắng nhiếc em khiến hai người cãi nhau một trận, sau đó cũng không cứu vãn được nên đã đoạn tuyệt quan hệ cha con.”

Tân Hoành nghe anh dùng vài câu nói đơn giản đã tóm tắt được các dấu mốc quan trọng trong cuộc đời cô thì trong lòng không khỏi chua chát, lại không nhịn được mà cảm thấy châm chọc.
Cô tự nhiên lại lắc đầu với anh: “Nguyên Thâm chưa làm hết việc rồi.”


Anh lẳng lặng nhìn cô.
Cô cười: “Có một chuyện tương đối quan trọng mà anh không biết.
Nếu không có chuyện đó, Tân Hạo có độc ác hơn nữa cũng sẽ không đuổi em ra khỏi nhà, hơn nữa còn có Thẩm Ngôn ở đó, ông ta sẽ không cho phép em hủy hôn ước với anh ta.”

Dịch Tân nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt tối đen, dáng vẻ đang chờ lắng nghe.
Tân Hoành khẽ thở dài: “Lúc ấy, Tân Giác khóc lóc đòi đi theo em đến Hawaii, vốn là đi chơi mừng em tốt nghiệp, có liên quan gì đến cô ta? Cô ta đi là vì biết Thẩm Ngôn định cầu hôn em.”

Mắt Dịch Tân như có ánh sáng xẹt qua, rất nhanh nhưng cô vẫn nhìn thấy.

Cô không khỏi bật cười, nhìn anh trấn an: “Đều là chuyện đã qua rồi.”

Anh hừ khẽ.
Cô không nhịn được lại cười càng tươi, một hồi mới nói: “Em cũng mơ hồ biết được Tân Giác sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, mà tính cách em thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên em không đồng ý để Tân Giác đi cùng.
Nhưng Thẩm Ngôn lại đồng ý, mà chuyến du lịch đó cũng




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui