Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Trong phòng bệnh không còn người ngoài, Hạ Noãn Tâm nằm trên giường bệnh, thờ ơ nhìn đôi nam nữ bên giường.


Tân Giác hít sâu một hơi nhìn Thẩm Ngôn, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Ngôn, rốt cuộc anh có trái tim không?”

Thẩm Ngôn có diện mạo nho nhã, khi cười rộ lên sẽ như bạch mã hoàng tử, nhưng khi sắc mặt âm trầm thì cả người đều toát lên sự âm hàn khiến người khác khó tiếp cận.
Anh ta không có biểu cảm gì nhìn Tân Giác: “Cô vẫn biết là tôi có tim hay không mà.”


“Anh!” Sắc mặt Tân Giác đỏ lên, ngón tay chỉ về phía Thẩm Ngôn cũng phát run.
Cô ta nhắm chặt mắt lại, đau khổ và phẫn nộ: “Đúng, anh vẫn luôn có tim, tim anh luôn ở chỗ Tân Hoành.
Đã vậy vì sao anh lại kết hôn với tôi?”

Thẩm Ngôn bình thản liếc nhìn cô ta: “Cô buộc cô ấy đoạn tuyệt với Tân gia, với tôi, cô ấy một đi không trở lại.
Tôi cho rằng kết hôn với cô thì cô ấy sẽ trở lại gặp tôi, cho dù có nhìn một cái thôi cũng được.
Tôi đã tự nói với chính mình, chỉ cần cô ấy trở về, tôi sẽ không buông cô ấy ra nữa, cho dù cô ấy có không thích tôi.”

Thẩm Ngôn nói đến đây thì trong mắt hiện lên sự sụp đổ: “Nhưng mà tôi đã đánh giá mình quá cao rồi, tôi đối với cô ấy còn không đáng để cô ấy quay lại nhìn tôi một cái.

Còn tôi chỉ càng ngày đẩy cô ấy càng xa hơn.”

Thẩm Ngôn nói rất xúc động, Tân Giác lại bị làm cho tức giận run cả người, trong mắt cô ta là sự phẫn nộ, đau đớn và châm chọc, cô ta chỉ vào Thẩm Ngôn, cười đến phát run: “Đúng là tình thâm! Đã sâu sắc như vậy, sao anh không cho cô ta biết đi?”

Tân Giác nói xong lại cười nhạo lắc đầu: “Không, không, không, anh cho là cô ta không biết sao? Tân Hoành thông minh lắm! Cô ta rất thông minh, cô ta biết tôi thích




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui