Vừa đến giờ ăn cơm là bắt đầu quăng đồ…
Lúc đầu bà ta quăng vỡ bình nước truyền, nhưng thế thì chỉ có bị đau, sau khi quăng vỡ rồi, bác sĩ lấy thuốc, y tá lấy thuốc, lăn qua lăn lại vẫn là bà ta phải chịu đau.
Nhưng tính tình nóng nảy, vẫn may đầu óc chưa bị hỏng, về sau, chính mình thì không quăng, nhưng chuyển sang quăng bát cơm.
Dù sao một hai cái bát cũng chẳng đáng là bao, vấn đề là tình tình làm loạn thì thôi rồi.
Sau khi âm thanh này vang lên, các y tá đều nhìn nhau, rất ăn ý thở dài mà không nói chuyện.
Bọn họ không nói gì cũng là có nguyên nhân.
Quả nhiên, vừa thở dài một hơi xong thì cửa phòng bệnh mở ra.
Một cô gái mặc bộ váy Chanel từ bên trong bước ra, dáng vẻ chỉnh tề, mặt mày sắc sảo, đi đôi giày cao gót nhọn hoắt, tùy tiện chỉ vào một y tá rồi ra lệnh với gương mặt lạnh lùng kênh kiệu: “Cô, theo tôi vào!”
Cô y tá bị điểm danh giật mình thốt lên: “Tôi?”
Người phụ nữ lạnh lùng kênh kiệu liếc cô ấy một cái, không nói lời nào, không hề dừng lại mà trực tiếp xoay người vào trong, hoàn toàn không muốn lãng phí dù chỉ một chữ.
Sau khi cô gái đó rời khỏi, các y tá còn lại đều nhìn về phía cô y tá kia với vẻ mặt thông cảm, trong đó còn có một người tự giác cầm chổi đưa cho cô ấy: “Đi thôi!”
Vẻ mặt cô y tá hết sức bi thương, nhìn đồng nghiệp oán giận: “Tại sao chứ? Tôi cũng đâu phải lao công, bà ta quăng vỡ đồ còn bắt tôi đi dọn.”
Một y tá khác chớp mắt, trả lời cô ấy rất đúng trọng tâm: “Tại vì cậu không thể chọc vào công chúa Hương Hương, đi đi!”
Cô y tá nhỏ nghe thấy ‘công chúa Hương Hương’, cuối cùng cũng khổ sở nói
.