Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Trong lòng cảm thấy đau xót, không quan tâm cái khác nữa, Dịch Tân duỗi một cánh tay dài ra vội vàng ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, là anh sai, anh xin lỗi, có được không?”

Cô vốn dĩ chỉ vì đau đớn nhất thời lại uất ức không chịu được nên mới rơi nước mắt, bây giờ anh lại dỗ dành khiến nước mắt càng không kiềm chế được, trong mắt càng thấy chua xót, cứ thế mà không ngừng rơi nước mắt.
Trong lòng cô lại thấy mất mặt, giận dữ đẩy anh ra: “Không được, em không cần anh giải thích, anh tránh ra.”

Trong mắt anh ánh lên sự đau lòng, xoa xoa vệt nước mắt trên mặt cô, thế là cô lại khóc to hơn.

Anh bất đắc dĩ thở dài.
Cô ở bên cạnh vừa khóc vừa đẩy anh: “Anh giải thích chẳng có thành ý gì cả, đều là giả, anh còn đẩy ngã em nữa, còn kéo tóc em nữa!”

Lúc này cô đang tức giận, không quan tâm đến sự thật là tóc cô bị chính cô đè lên, cứ thể đổ sạch tội lỗi lên đầu anh.


Còn Dịch tân thấy chỗ tóc kia của cô cũng rất tự trách bản thân, hơn nữa cũng rất đau lòng, lúc này càng không còn lời nào để nói, chỉ biết ôm cô vào trong ngực, ngọt giọng dỗ: “Thực xin lỗi, là anh sai rồi, anh không nên đẩy em ngã lên giường, cũng không nên hung dữ với tóc em.

Tóc có gãy mất một ít nhưng mà Tân Hoành vẫn là xinh nhất.”

Anh đối mặt với nước mắt của cô sẽ trở nên bất lực, lúc này hoàn toàn không biết nên nói thế nào, chỉ có




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận