Edit: TranGemy
Thẩm Ngôn nghe thấy vậy, sắc mặt thoáng qua một nét đau khổ khó nắm bắt.
Tân Hạo hừ lạnh: ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆ “Hừ! Cùng lắm cũng chỉ là một thằng đàn ông không ra gì, có gì đáng để mày khoe khoang thế? Mày không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy à!”
Tân Hoành nghe xong thì cong môi đốp lại: “Tôi không phải ông, đối với hôn nhân, tôi chưa bao giờ chơi đùa.”
Tân Hạo bị Tân Hoành làm nghẹn, ngón trỏ chỉ vào mặt Tân Hoành, giận dữ trầm giọng mắng mỏ: “Mày đúng là không biết sống chết!”
Tân Hoành cười khẩy: “Từ lâu rồi, sự sống chết của tôi có liên quan đến ông sao?”
“Mày!” Tân Hạo bị Tân Hoành chọc giận đến mức vỗ bàn đứng dậy, lập tức muốn giáo huấn cô.
“Ba.” Thẩm Ngôn thấy thế lập tức đứng lên ngăn ông ta lại, anh ta nhìn vào mắt Tân Hạo: “Ba đã nói sẽ không hung dữ như vậy với cô ấy nữa.”
Tân Hạo lạnh lùng liếc Thẩm Ngôn, lúc này mới thôi.
Hừ lạnh, nặng nề ngồi xuống lần nữa.
Dịch Tân chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Tân Hoành, nhìn Tân Hạo và Thẩm Ngôn ở đó náo loạn, trên mặt anh nổi lên ý cười nghiền ngẫm.
Có điều, càng cười càng trở nên âm trầm.
Thẩm Ngôn hơi nhíu mày.
Tân Hạo miễn cưỡng áp chế sự tức giận, nhìn Tân Hoành: “Được, tao không tức giận
.