“Dịch Tân, hôm nay anh có đi làm nữa không?” Rất lâu sau đó, cô lên tiếng hỏi anh.
Anh cười nhìn cô, đáp: “Công việc hôm nay xong rồi.”
“Ừm, vậy chúng ta cùng về nhà đi.”
“Được.” Anh nói xong, cô đã tự động tránh khỏi ngực anh, anh ôm cô ra khỏi cửa.
Đây là phòng tổng thống trên cùng, Nguyên Tâm vẫn luôn chờ trong phòng khác, thấy hai người ra ngoài thì lập tức bước tới.
Ba người dùng thang máy chuyên dụng đi xuống, Tân Hoành bỗng nghĩ đến một vấn đề: “Đây cũng là chỗ ở của anh à? Ừm, giống như tầng trên cùng khách sạn ở thành phố H ấy.”
Dịch Tân nhìn cô, hơi nheo mắt hỏi lại: “Em nói xem?”
Cô suy nghĩ một chút rồi không chắc chắn lắc đầu.
Hầu như anh luôn ở bên cạnh cô, không có khả năng lớn có cái đó… Chỗ ở.
Anh thấy dáng vẻ này của cô thì cười: “Có điều, nếu em thích, chúng ta cũng có thể thường xuyên đến đây… Ừm, đổi chỗ.”
Cô nghe thế thì không tự nhiên liếc nhìn Nguyên Thâm đứng trước bọn họ, chỉ thấy dáng người cao lớn của Nguyên Thâm bất động như một bức tượng thần giữ cửa, hoàn toàn không nghe hiểu bọn họ đang nói gì, lúc này cô mới thoáng yên tâm.
Nhưng vẫn không nhịn được, giận tái
.